Nhà họ Dư có năm người con trai, Dư Cận Vãn vẫn cảm thấy mình chẳng giống cha chút nào.
Không phải khác nhau về ngoại hình mà là năng lực, tham vọng, tính cách......
Cha anh lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thời trẻ dốc sức phấn đấu không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng làm nhà họ Dư nở mày nở mặt, giành được một chỗ cắm dùi trên thị trường cạnh tranh khốc liệt.
Bốn người anh của Dư Cận Vãn sau khi trưởng thành cũng lần lượt vào công ty làm việc và có chỗ đứng riêng.
Chỉ có anh ra trường làm một giảng viên đại học bình thường.
Mẹ anh cũng là giáo viên, nhưng bà đã chia tay cha anh từ lâu vì tính cách khác biệt.
Dư Cận Vãn nghĩ có lẽ về mặt lập kế hoạch cho cuộc đời, mình giống mẹ nhiều hơn.
Đó là lần đầu tiên anh "chống đối" cha mình vì không đi theo con đường ông vạch sẵn.
Dư Mậu Đức nổi trận lôi đình, thậm chí còn định quyên tặng một tòa nhà cho trường để hiệu trưởng đừng tuyển con trai mình vào làm.
Nhưng lúc đó công ty gặp chút rắc rối, khi Dư Mậu Đức giải quyết xong trở lại quản con trai thì Dư Cận Vãn đã đi dạy được mấy ngày.
Dư Mậu Đức tức đến nỗi râu ria dựng ngược, suýt nện gậy thủng đất. Cũng may bốn người con trai còn lại của ông đều giỏi giang ngoan ngoãn. Ông tức giận mấy ngày, sau đó mặc kệ Dư Cận Vãn.
Từ khi Dư Cận Vãn có trí nhớ, cha anh rất nghiêm khắc, các anh trai cũng vậy. Trong nhà lúc nào cũng lặng ngắt như tờ, ai nấy đều nói năng thận trọng, trò chuyện với cha như đang báo cáo công việc, ở nhà hay công ty cũng chẳng có gì khác nhau.
Hồi bé anh rất ghen tị khi thấy các anh em nhà khác chơi đùa vui vẻ. Mấy người anh của anh chẳng bao giờ như vậy mà luôn trầm lặng kiệm lời, không chút cảm xúc, đến nỗi khi anh thấy Tiểu Trịnh đi cạnh Hoắc Dữ Xuyên, anh không khỏi hoài nghi hắn là em trai thất lạc nhiều năm của mình.
Hết tuần đầu tiên đi dạy, anh nơm nớp lo sợ về nhà nghe cha mắng, đúng lúc các anh trai cũng về.
Anh cả nhìn anh rồi hờ hững nói: "A Vãn gầy đi rồi."
Anh Hai: "A Vãn, ăn cơm nhiều vào."
Anh Ba: "A Vãn, uống nước nhiều vào."
Anh Tư: "A Vãn, nhảy nhiều......" Sau đó ho khan một cái rồi không nói gì nữa.
Dư Cận Vãn gật đầu, cũng không để ý mà chỉ tự hỏi cha sẽ mắng mình thế nào.
Sắc mặt cha anh quả thực rất kém, cũng may chưa nói được mấy câu thì các anh trai vào báo cáo công việc, cha anh không để ý đến anh nữa mà xua tay cho anh lui ra.
Thế là Dư Cận Vãn ở lại đại học A giảng dạy như mong muốn, môi trường ở đó rất tốt nên anh cực kỳ thích.
Hôm gặp Hạ Tòng Sơn, anh không cưỡng lại được lời rủ rê nhiệt tình của đồng nghiệp, cộng thêm lòng hiếu kỳ nên tới "Mạc Sắc" chơi.
Nhưng anh không thích chỗ này, chỉ cảm thấy ồn ào huyên náo, tối tăm hỗn loạn.
Hôm đó anh cũng mặc sơ mi trắng nên nhìn khá giống nhân viên phục vụ ở đó, ánh đèn lờ mờ càng làm nổi bật vòng eo thon gọn của anh. Trên đường đến nhà vệ sinh, anh bị một gã khách say mèm quấy rối, trong lúc hoảng sợ, Hạ Tòng Sơn túm lấy gã kia chửi ầm lên: "Người ta đang làm việc đàng hoàng mà anh cứ đòi ngủ với người ta, tôn trọng người làm công chút xíu được không?!"
"Đẹp? Đẹp thì phải ngủ với anh à?! Biết liêm sỉ chút đi!"
Dư Cận Vãn sợ ngây người, nấp một bên không dám hó hé.
Hạ Tòng Sơn cũng không nhìn kỹ nên cứ tưởng anh là nhân viên phục vụ ở đây, vừa đánh vừa bênh vực người làm công, cứ như hắn mới là người làm công vậy.
Khi Dư Cận Vãn bị đồng nghiệp kéo đi, anh quay lại nhìn Hạ Tòng Sơn đang đứng trong đám đông phía xa, nghe thấy hắn nói: "Không quản được thì để ông xẻo giùm cho!"
Thật lâu sau Dư Cận Vãn không ghé chỗ kia nữa, đồng nghiệp cũng chẳng dám rủ anh.
Khi đi ngang qua lần nữa thì phát hiện chỗ kia có thêm quy định nhân viên phục vụ có thể đeo khẩu trang.
Anh trầm mặc hồi lâu, cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì, thấy quán bar tuyển nhân viên bán thời gian thì vào ứng tuyển.
Đây là lần "nổi loạn" thứ hai của anh.
Nếu để cha anh biết, e là cây gậy của ông sẽ bị nện gãy lần nữa.
Thế là những buổi tối rảnh rỗi anh đều đến "Mạc Sắc" làm thêm, thỉnh thoảng lại thấy Hạ Tòng Sơn uống rượu trong quán hoặc bị nhân viên sai đi "làm việc"......
Hạ Tòng Sơn là chủ nhưng lại không giống chủ chút nào, những lúc ế ẩm, quản lý chỉ ra cửa nói to: "Kéo sếp ra đứng đường đi, không mời được khách thì không cho vào!"
Sau đó một đám người hè nhau kéo hắn ra cửa.
Hạ Tòng Sơn lớn tiếng phản đối: "Có ông chủ nào đích thân ra cửa mời khách không hả?! Tôi đường đường là ông chủ lớn......"
Quản lý phũ phàng nói: "Ông chủ lớn còn biết làm gì nữa không? Bưng rượu, khiêng rượu, rửa ly?"
Hạ Tòng Sơn chợt cảm thấy đứng đường cũng được.
Dư Cận Vãn đeo khẩu trang đứng trong đám đông nhìn hắn, nghe tiếng cười giòn tan của hắn cùng với những cảm xúc không cần che giấu......
Hạ Tòng Sơn là người hoàn toàn khác với anh.
Anh cứ tưởng họ chỉ gặp nhau thoáng qua, anh chỉ là một trong số rất nhiều nhân viên ở đây, chẳng có gì đặc biệt với Hạ Tòng Sơn cả.
Mãi sau này anh vẫn luôn tự hỏi có phải đêm đó mình đừng nên bước vào căn phòng kia không? Anh đã từng có cơ hội lựa chọn.
Khi Hạ Tòng Sơn đè anh xuống sofa, hơi thở nóng rực phả vào mặt anh, anh nghe thấy giọng nói khàn khàn đứt quãng của Hạ Tòng Sơn: "Nếu em không muốn...... thì mau đi đi...... Đánh tôi ngất xỉu cũng được......"
Tim Dư Cận Vãn đập rất nhanh, nhịp tim Hạ Tòng Sơn cũng nhanh không kém.
Anh sờ cánh tay cuồn cuộn cơ bắp của Hạ Tòng Sơn chống bên hông, thế mà hắn lại bảo anh đánh mình ngất xỉu......
Dư Cận Vãn sờ lên trên, từ cánh tay đến cổ, rồi đến yết hầu nhô cao.
Anh đột nhiên ngẩng mặt lên hôn yết hầu Hạ Tòng Sơn......
Màn cửa bay phất phơ, trong phòng lúc sáng lúc tối. Đầu óc Dư Cận Vãn mụ mẫm, vô thức bấu chặt lồng ngực đầm đìa mồ hôi của người trên thân, lẩm bẩm bảo hắn làm chậm lại......
Tựa như anh vừa trải qua một giấc mơ hoang đường, sau khi tỉnh dậy thì hốt hoảng bỏ chạy, không biết làm sao.
Anh không dám trở lại đó nữa.
Hứa Nguyệt cũng làm thêm ở "Mạc Sắc" thấy anh nghỉ mấy ngày thì nhắn tin hỏi thăm.
Dư Cận Vãn đành phải nói: "Dạo này tôi bận quá."
"Tiếc thật," Hứa Nguyệt nói, "Anh bỏ lỡ tin hot rồi".
Dư Cận Vãn hỏi: "Tin hot gì cơ?"
Hứa Nguyệt: "Sếp Hạ bị tát sưng mặt rồi!"
Dư Cận Vãn: "...... Thế à?"
Hứa Nguyệt: "Toilet trong quán cũng bị chà hư luôn."
Dư Cận Vãn khó hiểu: "Sao thế?"
"Ai tát sếp Hạ cũng bị bắt chà toilet hết," Hứa Nguyệt nói: "Dữ lắm."
Dư Cận Vãn yên lặng cất điện thoại, không dám nói thêm nữa.
May mà không bị phát hiện, nếu không anh cũng phải chà toilet rồi.
Chưa chà bao giờ nên không biết làm.
Không phải khác nhau về ngoại hình mà là năng lực, tham vọng, tính cách......
Cha anh lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thời trẻ dốc sức phấn đấu không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng làm nhà họ Dư nở mày nở mặt, giành được một chỗ cắm dùi trên thị trường cạnh tranh khốc liệt.
Bốn người anh của Dư Cận Vãn sau khi trưởng thành cũng lần lượt vào công ty làm việc và có chỗ đứng riêng.
Chỉ có anh ra trường làm một giảng viên đại học bình thường.
Mẹ anh cũng là giáo viên, nhưng bà đã chia tay cha anh từ lâu vì tính cách khác biệt.
Dư Cận Vãn nghĩ có lẽ về mặt lập kế hoạch cho cuộc đời, mình giống mẹ nhiều hơn.
Đó là lần đầu tiên anh "chống đối" cha mình vì không đi theo con đường ông vạch sẵn.
Dư Mậu Đức nổi trận lôi đình, thậm chí còn định quyên tặng một tòa nhà cho trường để hiệu trưởng đừng tuyển con trai mình vào làm.
Nhưng lúc đó công ty gặp chút rắc rối, khi Dư Mậu Đức giải quyết xong trở lại quản con trai thì Dư Cận Vãn đã đi dạy được mấy ngày.
Dư Mậu Đức tức đến nỗi râu ria dựng ngược, suýt nện gậy thủng đất. Cũng may bốn người con trai còn lại của ông đều giỏi giang ngoan ngoãn. Ông tức giận mấy ngày, sau đó mặc kệ Dư Cận Vãn.
Từ khi Dư Cận Vãn có trí nhớ, cha anh rất nghiêm khắc, các anh trai cũng vậy. Trong nhà lúc nào cũng lặng ngắt như tờ, ai nấy đều nói năng thận trọng, trò chuyện với cha như đang báo cáo công việc, ở nhà hay công ty cũng chẳng có gì khác nhau.
Hồi bé anh rất ghen tị khi thấy các anh em nhà khác chơi đùa vui vẻ. Mấy người anh của anh chẳng bao giờ như vậy mà luôn trầm lặng kiệm lời, không chút cảm xúc, đến nỗi khi anh thấy Tiểu Trịnh đi cạnh Hoắc Dữ Xuyên, anh không khỏi hoài nghi hắn là em trai thất lạc nhiều năm của mình.
Hết tuần đầu tiên đi dạy, anh nơm nớp lo sợ về nhà nghe cha mắng, đúng lúc các anh trai cũng về.
Anh cả nhìn anh rồi hờ hững nói: "A Vãn gầy đi rồi."
Anh Hai: "A Vãn, ăn cơm nhiều vào."
Anh Ba: "A Vãn, uống nước nhiều vào."
Anh Tư: "A Vãn, nhảy nhiều......" Sau đó ho khan một cái rồi không nói gì nữa.
Dư Cận Vãn gật đầu, cũng không để ý mà chỉ tự hỏi cha sẽ mắng mình thế nào.
Sắc mặt cha anh quả thực rất kém, cũng may chưa nói được mấy câu thì các anh trai vào báo cáo công việc, cha anh không để ý đến anh nữa mà xua tay cho anh lui ra.
Thế là Dư Cận Vãn ở lại đại học A giảng dạy như mong muốn, môi trường ở đó rất tốt nên anh cực kỳ thích.
Hôm gặp Hạ Tòng Sơn, anh không cưỡng lại được lời rủ rê nhiệt tình của đồng nghiệp, cộng thêm lòng hiếu kỳ nên tới "Mạc Sắc" chơi.
Nhưng anh không thích chỗ này, chỉ cảm thấy ồn ào huyên náo, tối tăm hỗn loạn.
Hôm đó anh cũng mặc sơ mi trắng nên nhìn khá giống nhân viên phục vụ ở đó, ánh đèn lờ mờ càng làm nổi bật vòng eo thon gọn của anh. Trên đường đến nhà vệ sinh, anh bị một gã khách say mèm quấy rối, trong lúc hoảng sợ, Hạ Tòng Sơn túm lấy gã kia chửi ầm lên: "Người ta đang làm việc đàng hoàng mà anh cứ đòi ngủ với người ta, tôn trọng người làm công chút xíu được không?!"
"Đẹp? Đẹp thì phải ngủ với anh à?! Biết liêm sỉ chút đi!"
Dư Cận Vãn sợ ngây người, nấp một bên không dám hó hé.
Hạ Tòng Sơn cũng không nhìn kỹ nên cứ tưởng anh là nhân viên phục vụ ở đây, vừa đánh vừa bênh vực người làm công, cứ như hắn mới là người làm công vậy.
Khi Dư Cận Vãn bị đồng nghiệp kéo đi, anh quay lại nhìn Hạ Tòng Sơn đang đứng trong đám đông phía xa, nghe thấy hắn nói: "Không quản được thì để ông xẻo giùm cho!"
Thật lâu sau Dư Cận Vãn không ghé chỗ kia nữa, đồng nghiệp cũng chẳng dám rủ anh.
Khi đi ngang qua lần nữa thì phát hiện chỗ kia có thêm quy định nhân viên phục vụ có thể đeo khẩu trang.
Anh trầm mặc hồi lâu, cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì, thấy quán bar tuyển nhân viên bán thời gian thì vào ứng tuyển.
Đây là lần "nổi loạn" thứ hai của anh.
Nếu để cha anh biết, e là cây gậy của ông sẽ bị nện gãy lần nữa.
Thế là những buổi tối rảnh rỗi anh đều đến "Mạc Sắc" làm thêm, thỉnh thoảng lại thấy Hạ Tòng Sơn uống rượu trong quán hoặc bị nhân viên sai đi "làm việc"......
Hạ Tòng Sơn là chủ nhưng lại không giống chủ chút nào, những lúc ế ẩm, quản lý chỉ ra cửa nói to: "Kéo sếp ra đứng đường đi, không mời được khách thì không cho vào!"
Sau đó một đám người hè nhau kéo hắn ra cửa.
Hạ Tòng Sơn lớn tiếng phản đối: "Có ông chủ nào đích thân ra cửa mời khách không hả?! Tôi đường đường là ông chủ lớn......"
Quản lý phũ phàng nói: "Ông chủ lớn còn biết làm gì nữa không? Bưng rượu, khiêng rượu, rửa ly?"
Hạ Tòng Sơn chợt cảm thấy đứng đường cũng được.
Dư Cận Vãn đeo khẩu trang đứng trong đám đông nhìn hắn, nghe tiếng cười giòn tan của hắn cùng với những cảm xúc không cần che giấu......
Hạ Tòng Sơn là người hoàn toàn khác với anh.
Anh cứ tưởng họ chỉ gặp nhau thoáng qua, anh chỉ là một trong số rất nhiều nhân viên ở đây, chẳng có gì đặc biệt với Hạ Tòng Sơn cả.
Mãi sau này anh vẫn luôn tự hỏi có phải đêm đó mình đừng nên bước vào căn phòng kia không? Anh đã từng có cơ hội lựa chọn.
Khi Hạ Tòng Sơn đè anh xuống sofa, hơi thở nóng rực phả vào mặt anh, anh nghe thấy giọng nói khàn khàn đứt quãng của Hạ Tòng Sơn: "Nếu em không muốn...... thì mau đi đi...... Đánh tôi ngất xỉu cũng được......"
Tim Dư Cận Vãn đập rất nhanh, nhịp tim Hạ Tòng Sơn cũng nhanh không kém.
Anh sờ cánh tay cuồn cuộn cơ bắp của Hạ Tòng Sơn chống bên hông, thế mà hắn lại bảo anh đánh mình ngất xỉu......
Dư Cận Vãn sờ lên trên, từ cánh tay đến cổ, rồi đến yết hầu nhô cao.
Anh đột nhiên ngẩng mặt lên hôn yết hầu Hạ Tòng Sơn......
Màn cửa bay phất phơ, trong phòng lúc sáng lúc tối. Đầu óc Dư Cận Vãn mụ mẫm, vô thức bấu chặt lồng ngực đầm đìa mồ hôi của người trên thân, lẩm bẩm bảo hắn làm chậm lại......
Tựa như anh vừa trải qua một giấc mơ hoang đường, sau khi tỉnh dậy thì hốt hoảng bỏ chạy, không biết làm sao.
Anh không dám trở lại đó nữa.
Hứa Nguyệt cũng làm thêm ở "Mạc Sắc" thấy anh nghỉ mấy ngày thì nhắn tin hỏi thăm.
Dư Cận Vãn đành phải nói: "Dạo này tôi bận quá."
"Tiếc thật," Hứa Nguyệt nói, "Anh bỏ lỡ tin hot rồi".
Dư Cận Vãn hỏi: "Tin hot gì cơ?"
Hứa Nguyệt: "Sếp Hạ bị tát sưng mặt rồi!"
Dư Cận Vãn: "...... Thế à?"
Hứa Nguyệt: "Toilet trong quán cũng bị chà hư luôn."
Dư Cận Vãn khó hiểu: "Sao thế?"
"Ai tát sếp Hạ cũng bị bắt chà toilet hết," Hứa Nguyệt nói: "Dữ lắm."
Dư Cận Vãn yên lặng cất điện thoại, không dám nói thêm nữa.
May mà không bị phát hiện, nếu không anh cũng phải chà toilet rồi.
Chưa chà bao giờ nên không biết làm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương