Editor: camanlwoibieng ----------------%-----------------

Vương Tử Khang nhìn chằm chằm Lục Hoa, lạnh lùng nói: "Tên thái giám vô căn*!"

*căn (根) nghĩa là gốc rễ, nền tảng—ý chỉ thứ quyết định bản chất nam nhân. Túm lại là chỉ cái đó đó:))

Lục Hoa không tức giận, cong môi cười khẽ: "Ngươi mắng gia vô căn, vậy gia cũng có thể khiến ngươi vô căn ngay bây giờ!"

"Ngươi!" Vương Tử Khang trừng mắt nhìn hắn.

"Được rồi, Tử Khang, đừng nói nữa." Kỷ Ninh Lãng một tay che vết thương trên mặt, tay còn lại kéo Vương Tử Khang, ngăn không cho người kia tiếp tục mắng chửi. Hắn quay đầu nhìn Lục Công công nói: "Thuốc cũng đã uống rồi. Lục Công công, hiện tại Lý Thanh Vân muốn chúng ta làm gì?"

Lục Công công giơ tay lên, ngón tay tạo thành thế hoa lan chỉ, cười lạnh một tiếng: "Trước tiên, ngươi phải cung kính xưng hô với bậc trên là "bệ hạ"! Nếu không, ta có thể phạt ngươi vì tội vô lễ!"

Sắc mặt Kỷ Ninh Lãng tối sầm, nắm tay siết chặt. Sau một hồi do dự, hắn thấp giọng: "Bệ hạ muốn chúng thần làm gì?"

Lục Công công nhếch môi nói: "Cứ đi theo ta."

---

Trong phòng.

Hương thơm dịu nhẹ lan tỏa, làn khói mỏng manh từ lư hương lượn lờ trong không khí.

Trên mặt đất vươn vãi y phục đỏ và trắng.

Giữa chăn đệm, hai mái tóc đen dài quấn lấy nhau, rối loạn trên gối, tỏa ra một mùi hương kỳ lạ đầy quyến rũ.

Đầu ngón tay của Độc Cô Ly nhẹ nhàng vuốt ve eo của Lý Thanh Vân. Y dùng tay phải đỡ đầu, mày mắt cong cong khẽ cười, nhìn sắc đỏ chưa tan sau đợt mây mưa trên khuôn mặt của Lý Thanh Vân. Y biết A Vân bây giờ chắc hẳn đang rất mệt. Thấp giọng rên rỉ lâu như vậy, khóe mắt vẫn còn ươn ướt, hắn bị y bắt nạt đến mức đó nhưng vẫn không bảo dừng.

Lý Thanh Vân lười nhác mở mắt phượng ra, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Độc Cô Ly, khẽ nói: "Họa thủy*."

*Họa thủy (祸水): là một cách nói ẩn dụ trong văn hóa Trung Hoa cổ, thường chỉ một người con gái hoặc người có dung mạo khuynh thành, khiến quốc gia, triều đình hoặc nam nhân sa vào si mê mà lơ là chính sự, thậm chí dẫn đến diệt vong.

"Nếu ta là họa thủy, vậy bệ hạ là bạo quân mê đắm sắc đẹp." Bàn tay của Độc Cô Ly chầm chậm lần lên trên, cho đến khi nghe thấy Lý Thanh Vân thở nhẹ một tiếng, y mới dừng lại và hôn nhẹ lên gò má Lý Thanh Vân. Nhìn đôi mắt phượng lười biếng ấy một cách si mê, trong lòng khẽ động.

"Đừng quấy rầy ta nữa." Lý Thanh Vân bắt lấy cổ tay y, chậm rãi ngồi dậy, từ từ mặc y phục.

Độc Cô Ly liền ngồi dậy theo, hai tay ôm lấy eo hắn, tựa cằm lên vai hắn, hàng mi khẽ run, cười nhẹ nói: "A Vân, ở lại thêm một chút đi."

Tay Lý Thanh Vân hơi khựng lại, người phía sau phả ra hơi nóng, năm ngón tay thon dài lần đến nơi khiến hắn cảm thấy xấu hổ. Hai má hắn đỏ ửng, nắm chặt cổ tay Độc Cô Ly, thấp giọng nói: "Độc Cô Ly,  gọi ngươi là họa thủy, không phải để ngươi được đà lấn tới."

“A Vân, ta chỉ muốn ở bên ngươi thêm một chút, chỉ một chút thôi." Độc Cô Ly ôm chặt lấy hắn, nghiêng đầu, nhẹ nhàng nở một nụ cười đẹp đến mức khiến vạn vật kinh diễm. Y sinh ra đã đẹp, nụ cười cũng mỹ lệ như vậy, không ai có thể cưỡng lại được vẻ đẹp tuyệt thế ấy.

Lý Thanh Vân nắm lấy cổ tay y, giằng co một hồi, sau đó cũng từ bỏ việc mặc y phục, cả người bị y ôm vào lòng, lặng lẽ cụp mắt xuống.

"A Vân, eo còn đau không?" Độc Cô Ly dịu dàng hỏi.

Nếu lúc đó y dịu dàng một chút, thì đã không đau đến mức khiến toàn thân như rã rời thế này. Lý Thanh Vân nghĩ thầm.

"Để ta xoa cho A Vân." Độc Cô Ly vỗ vỗ giường.

Lý Thanh Vân nhìn y hai giây, rồi nằm sấp xuống.

Độc Cô Ly lấy một loại cao thơm khiến người ta dễ chịu, bôi lên tay, chậm rãi xoa lên chiếc eo trắng nõn thon gầy kia.

Chiếc eo ấy vừa đẹp vừa trắng, không có một chút mỡ thừa nào, trên làn da trắng nõn có một đóa mai nhỏ nở rộ - đó là hình hoa mai Độc Cô Ly đã tự tay đóng dấu, nằm trên phần lưng dưới của Lý Thanh Vân, tương đương với một dấu ấn độc nhất vô nhị, biểu thị rằng người này cả đời đều sẽ thuộc về y.

Độc Cô Ly ánh mắt trầm xuống, không nhịn được mà cúi người hôn lên đóa hoa mai kia.

Lý Thanh Vân siết chặt gối, quay đầu nhìn y: "Ngươi làm gì vậy?"

Độc Cô Ly dùng đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve dấu ấn hoa mai kia, đáp: "Đóa mai này nở rộ trên thắt lưng A Vân, thật đẹp."

Lý Thanh Vân giận dữ quay đầu lại, ngón tay trắng nõn bấu sâu vào gối, khóe đuôi mắt phượng ửng đỏ. Hắn chôn mặt vào gối, giọng nói trầm thấp, mang theo vài phần ngập ngừng: "Ngươi xoa nhanh một chút… nhột quá."

Độc Cô Ly cúi người, mái tóc đen của y phủ lên người Lý Thanh Vân, nhìn mái đầu vùi trong gối mềm kia bằng ánh mắt ôn nhu, mỉm cười nói: "A Vân, ngươi lại đang dụ dỗ ta rồi. Dụ đến mức ta chỉ muốn vấy bẩn ngươi thêm lần nữa, khiến cả người ngươi ngập tràn hương vị của ta."

Lý Thanh Vân vung gối ném thẳng vào mặt Độc Cô Ly, đôi mắt phượng long lanh ánh nước, nhìn y đầy tức giận, tóc hắn rối bù, đôi môi đỏ liên tục đóng mở, mắng: "Độc Cô Ly, ngươi nói rõ cho ta, ai dụ dỗ ngươi hả?"

Lòng Độc Cô Ly đã loạn, y vội ôm Lý Thanh Vân vào lòng, cúi đầu hôn lên trán hắn, xoa nhẹ mái đang tóc rối kia, dịu dàng nói: "A Vân đừng giận, là vi phu sai rồi."

Không rõ câu nào lại chọc giận Lý Thanh Vân, chỉ biết hắn lập tức trở tay đè Độc Cô Ly dưới thân, cặp mắt phượng đỏ au, tay nắm lấy cằm y, gằng từng chữ nói: "Không được tự xưng là ‘vi phu’!"

"Vậy xưng là gì?" - Độc Cô Ly ngẩng đầu nhìn Lý Thanh Vân đang ngồi trên người mình.

Lý Thanh Vân cất giọng: "Cô là Hoàng đế, là quân vương, địa vị cao nhất, sao có thể chịu thua kém người khác? Cô làm phu, ngươi làm thê; cô ở trên, ngươi ở dưới; cô lo việc chính, ngươi chủ nội vụ, không được đảo lộn, không được, không được!"

Độc Cô Ly đưa tay nâng khuôn mặt Lý Thanh Vân, mỉm cười hỏi: "Thì ra A Vân muốn ở trên... nhưng mà ngồi lên rồi, tự mình động sẽ rất mệt đấy."

Lý Thanh Vân mặt đỏ bừng, từ trên cao nhìn xuống Độc Cô Ly, chỉ tay mắng:"Độc Cô Ly, ngươi thật vô sỉ!"

Độc Cô Ly nắm lấy tay Lý Thanh Vân, vươn lưỡi liếm đầu ngón tay hắn, khoé môi khẽ cong lên, nở một nụ cười khuynh thành động phách – một nụ cười khiến trời đất thất sắc, khiến chư vương bốn phương cúi đầu hàng phục, khiến bất cứ ai cũng phải mê mẩn.

Ngón tay Lý Thanh Vân như chạm phải ngọn lửa nóng rực, vô thức rụt lại, đồng tử khẽ co rút. Khi hắn ý thức được Độc Cô Ly đang dùng nhan sắc mê hoặc mình, thì cả người đã bị y ôm chặt trong lòng.

"A Vân, vậy ngươi thừa nhận… chúng ta là phu thê rồi đúng không?"

Độc Cô Ly ôm lấy thân thể mềm mại thơm ngát vào lòng, hơi cúi đầu ngửi lấy mùi hương ngọt ngào mê hoặc của đối phương. Lòng y dậy sóng, từng đợt từng đợt khuấy động khiến đầu óc y choáng váng. Y chỉ mong mình có thể đắm chìm trong sắc xuân ngập tràn hạnh phúc này mãi mãi.

"Không có." Lý Thanh Vân thấp giọng nói.

"Vậy khi nào ta mới có thể dỡ bỏ phòng bị trong lòng A Vân?" Độc Cô Ly khẽ thở dài, lông mày đầy vẻ u sầu. Y đương nhiên cảm nhận được, từ đầu đến cuối Lý Thanh Vân vẫn luôn đề phòng y.

Lý Thanh Vân nheo mắt phượng lại: "Độc Cô Ly, ngươi thật tham lam."

"Ta vốn dĩ chính là kẻ tham lam." Y thừa nhận.

Lý Thanh Vân chậm rãi ngẩng đầu, dùng mắt phượng nhìn chằm chằm y, giọng nói lạnh nhạt: "Độc Cô Ly, rút kinh nghiệm từ những lần trước, ta tuyệt đối sẽ không quay lại tín nhiệm ngươi như lúc ban đầu. Ngươi rõ chưa?"

Lồng ngực Độc Cô Ly như bị ai đó bóp chặt, đau đớn từng hồi.

Y thì thầm: "Là lỗi của ta."

Y thật lòng muốn có được sự tin tưởng hoàn toàn từ Lý Thanh Vân, muốn được hắn yêu như trước kia. Nhưng chính tay y đã phá hủy tất cả, vì tin vào chân lý và nguyên tắc của Tinh Thần Lâu. Vì lợi ích của người khác, y đã hành động chống lại người mà mình yêu nhất. Bất kể vì lý do gì thì sai chính là sai.

Cho dù Lý Thanh Vân có thể tha thứ cho y…

Y cũng không bao giờ tha thứ cho chính mình.

"Đừng khóc nữa, A Ly." Lý Thanh Vân hơi nhíu mày.

Hắn thật sự không hiểu nổi, một kẻ từng máu lạnh vô tình như Độc Cô Ly, dạo gần đây lại trở nên dễ khóc như vậy. Nước mắt y cứ rơi không ngừng, hắn chứng kiến cũng không thấy vui vẻ.

Độc Cô Ly cúi đầu nhìn người trong lòng, chậm rãi đứng dậy, nhẹ giọng nói: "Trên người dính dấp khó chịu, chúng ta cùng tắm đi."

Lý Thanh Vân khẽ giật mí mắt.

Nước nóng đã chuẩn bị sẵn, hơi nước mờ ảo lượn lờ sau tấm bình phong.

Độc Cô Ly bế ngang Lý Thanh Vân, đặt vào thùng tắm, sao đó cũng bước vào. Hai người đối mặt nhau, lặng lẽ nhìn đối phương.

Mái tóc đen xõa dài trôi bồng bềnh trên mặt nước, những cánh hoa hồng trôi nổi tản ra hương thơm thoang thoảng, lan tỏa khắp không gian…

Hơi nóng bốc lên nghi ngút, gò má của cả hai người cũng vì thế mà nóng bừng.

"Dựa theo tình hình chiến sự Tấn Quốc hiện tại, cần phải mất ít nhất một năm nữa mới có thể công phá thành công." Lý Thanh Vân day day mi tâm, giọng đầy ưu tư.

"Nếu là ngươi, ngươi sẽ làm gì?"

Độc Cô Ly vừa nhẹ nhàng xoa bóp vai cho hắn, vừa thấp giọng nói: "Hai nước giao chiến, mỗi bên chiếm một nửa lãnh thổ Tấn Quốc. Hiện tại vẫn đang giằng co bất phân thắng bại, có thể lùi một bước để tiến ba bước. Đại quân ta thế yếu, có thể giả vờ lui binh, âm thầm ẩn nấp ở đô thành Tấn Quốc, chờ thời cơ bất ngờ tập kích."

Đôi mắt y sâu thẳm, ánh lên tia lạnh lẽo: "Hách Liên Thần là kẻ giảo hoạt, biết dùng mưu mẹo trong chiến đấu. Nếu quân ta thất bại, hắn tất sẽ thừa thắng truy kích. Đến lúc đó, chúng ta có thể đánh một đòn bất ngờ, lấy kế bắt giặc phải bắt vua, phá vỡ cục diện bế tắc này."

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng, có lực mà xoa bóp bờ vai của quân vương.

Lý Thanh Vân chậm rãi mở mắt, nhìn chằm chằm Độc Cô Ly, bỗng nhiên mỉm cười: "Dù giờ ngươi không thể cầm binh, nhưng phong cho ngươi chức quân sư, hiến kế cho cô cũng không tệ."

Độc Cô Ly dịu dàng áp mặt lại gần, hôn nhẹ lên má Lý Thanh Vân: "Thần sẽ vì bệ hạ mà dốc hết sức mình."

Lý Thanh Vân lười biếng nhắm mắt, hưởng thụ sự hầu hạ của y, trong lòng lại đang nghiền ngẫm lời y vừa nói. Hắn siết chặt tay vịn bên cạnh thùng tắm, sắc mặt khó dò.

Chiến sự giữa Ung Quốc và Tấn Quốc kéo dài quá lâu, càng kéo dài thì càng dễ sinh biến. Trận này, phải tốc chiến tốc thắng.

Đôi tay thon dài lại chầm chậm xoa bóp huyệt thái dương của Lý Thanh Vân, lực đạo vừa đủ khiến cơn đau đầu của hắn cũng dịu đi.

"A Vân, chỉ cần ngươi nguyện tin ta, ta có thể điều động thế lực Tinh Thần Lâu, giúp ngươi dẹp sạch mọi chướng ngại." Độc Cô Ly nhẹ nhàng nói bên tai hắn.

Lý Thanh Vân lại mở mắt: "Ngươi chắc người của Tinh Thần Lâu sẽ nghe lời ngươi? Không phải bọn họ muốn ta chết nhất sao?"

"Lần trước cứu Thẩm Kỳ, chẳng phải cũng nhờ người của Tinh Thần Lâu sao? Tuy rằng nội bộ chia rẽ, ai cũng đều có tâm tư riêng, nhưng ta đảm bảo có thể điều khiển một bộ phận trong số đó."

Độc Cô Ly ôm lấy Lý Thanh Vân từ phía sau, hai người ngâm mình trong làn nước ấm áp, hơi nước mờ ảo bao phủ.

"Chỉ cần có thể khiến A Vân vui vẻ, thì Tinh Thần Lâu cũng chỉ là một quân cờ có thể lợi dụng mà thôi."

Lý Thanh Vân để mặc cho y ôm, khẽ cười một tiếng: "Nghe ngươi nói thế, có vẻ địa vị của ngươi ở Tinh Thần Lâu cũng không thấp. Ngươi công khai tư tình, lợi dụng thế lực Tinh Thần Lâu giúp một bạo quân bị người đời mắng nhiếc như ta, ngươi không sợ bọn họ sẽ ra tay, đối phó ngươi sao?"

"Bọn họ tính là gì? Làm sao sánh được với một sợi tóc của Vân Vân nhà ta?" Độc Cô Ly áp mặt vào má hắn, cười khẽ.

Lý Thanh Vân quay lại, vòng tay qua cổ Độc Cô Ly, nghiêng đầu nheo mắt nói:"Ngươi càng lúc càng xấu xa."

Độc Cô Ly đè y xuống thành thùng tắm, hôn hai cái, cười bảo: "Nếu A Vân là bạo quân, ta liền vì ngươi huyết tẩy Cửu Châu. A Vân làm minh quân, ta sẽ cùng ngươi dựng nên thái bình thịnh thế. Ta sẽ cười cùng ngươi khi vui, ghét thứ ngươi không thích, yêu điều ngươi trân quý, hận kẻ ngươi căm ghét, cùng ngươi san sẻ ưu phiền."

Lý Thanh Vân bị y hôn đến đỏ mắt, suýt chút nữa đứng không vững trong nước.

Cuối cùng, hai người trong thùng tắm - kịp thời vui vẻ hai lần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện