Nói rồi, Cố Diễn Xuyên chỉ lên bức tường chính giữa phòng khách.

 
Cử chỉ nghiêm túc, thái độ chân thành, giống như tôi thực sự sẽ trở thành nữ chủ nhân của ngôi nhà này trong tương lai.

Nhưng tôi nhìn một cái là nhận ra ngay, chiếc váy cưới này chính là bộ mà Thẩm Nam Vận mặc hôm nay.

 
Cô ta không cần nữa.

 
Cố Diễn Xuyên liền đem tặng lại cho tôi.

Trong mắt anh ta, tôi chỉ là một đứa nhà quê có thể dùng đồ thừa, đồ cũ để bịp bợm cho qua chuyện.

Tôi không vạch trần, chỉ hỏi: “Bao giờ?”

Thấy ánh mắt tôi dừng lại, ngón tay nhẹ nhàng vuốt chiếc váy cưới, Cố Diễn Xuyên tưởng tôi đã hài lòng.

 
“Ngày mai.”

Chính là ngày trước khi tôi bay đi.

Tôi mỉm cười nhàn nhạt gật đầu, coi như để lại dấu ấn cuối cùng giữa tôi và Cố Diễn Xuyên, giữa cha và con trai.

Từ đây chia ly, suốt đời không gặp lại.

5

Lúc chụp ảnh cưới, là khoảng thời gian hiếm hoi có chút ấm áp.

Cố Trạch Duệ vốn luôn chê bai tôi, nhìn tôi sau khi trang điểm hoàn chỉnh thì hừ lạnh một tiếng:
“Dù không bằng dì Thẩm xinh như công chúa, nhưng cô cũng coi như... khá xinh.”

Cố Diễn Xuyên nhẹ gõ đầu thằng bé một cái, rồi bế nó lên chụp ảnh cùng tôi.

Nếu là kiếp trước, chỉ một câu như vậy thôi có lẽ cũng đủ khiến tôi vui mừng khôn xiết.

Nhưng bây giờ, lòng tôi chẳng gợn chút cảm xúc nào.

Từ khi quyết tâm gạt họ ra khỏi cuộc đời mình, dù là Cố Trạch Duệ hay Cố Diễn Xuyên, họ đã không còn khả năng ảnh hưởng đến tôi.

Dĩ nhiên, cũng không thể xen vào niềm vui hay nỗi buồn của tôi nữa.

Khi nhiếp ảnh gia vừa hướng dẫn xong tư thế chụp, chuẩn bị bấm máy…

Tiếng chuông điện thoại sắc bén vang lên.

Là nhạc chuông riêng anh ta cài cho Thẩm Nam Vận.

Cố Diễn Xuyên lập tức ngăn buổi chụp, bắt máy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đầu dây bên kia là giọng một người phụ nữ hoảng loạn:
“Anh Diễn Xuyên, cứu em với! Có người trêu ghẹo em… ba người lận, em sợ quá… anh mau tới đi!”

Sắc mặt Cố Diễn Xuyên lập tức biến đổi: “Nam Vận, đừng sợ, anh đến ngay!”

Không một lời giải thích, anh ta chạy vụt ra ngoài.

Cố Trạch Duệ cũng nghe ra giọng Thẩm Nam Vận, vội vàng kêu lên: “Con cũng phải đi bảo vệ dì Thẩm!”

Hai cha con nhanh chóng biến mất khỏi studio.

Tôi đứng lại một mình.

Nhiếp ảnh gia cố nén sự ngượng ngùng, nhẹ giọng hỏi:
“Cô Sở, cô có muốn đợi họ quay lại để tiếp tục chụp không?”

Trái tim vừa mới nhen nhóm một chút cảm giác hạnh phúc, giờ lại bị giẫm đạp tan nát, chỉ còn lại vị đắng chát.

Tôi cười khổ một tiếng, trả lại váy cưới, dù sao cũng không phải kiểu tôi thích.

Đã là nhân vật phụ trong đời tôi thì cứ việc rời đi, phần còn lại để mình tôi đóng vai chính là đủ rồi.

Tôi chọn một bộ trang phục công sở thường thấy của phụ nữ ở khu vực châu Âu, nhờ nhiếp ảnh gia chụp cho một bộ ảnh cá nhân.

Tiện thể cũng chụp luôn ảnh thẻ mới để chuẩn bị cho cuộc sống du học.

Và đúng như tôi dự đoán, ngay sau khi buổi chụp kết thúc, tôi đã thấy Thẩm Nam Vận đăng ảnh lên vòng bạn bè.

Trong ảnh, Cố Trạch Duệ nằm trong lòng cô ta, ngọt ngào gọi “Mẹ”.

Mà bên cạnh cậu bé, bộ vest quen thuộc không ai khác chính là Cố Diễn Xuyên - người vừa mới còn đứng cạnh tôi lúc chụp ảnh.

Cái gọi là “bị trêu ghẹo ở quán bar” chỉ là một trò đùa.

Thẩm Nam Vận đang chơi trò “thử thách mạo hiểm”, bốc trúng lệnh gọi người thân thiết nhất trong danh bạ đến “giải cứu”.

Vậy là Cố Diễn Xuyên lập tức vứt bỏ mọi thứ để chạy đi.

Vừa hay, đó cũng chính là ngày cuối cùng tôi còn xuất hiện trong thế giới của anh ta.

6

Đêm khuya, Cố Diễn Xuyên trở về nhà, trên áo anh ta vẫn còn vương mùi nước hoa của Thẩm Nam Vận.

Lúc ấy, Cố Trạch Duệ đã ngủ say.

Cố Diễn Xuyên thấy tôi, giọng nói hiếm hoi trở nên dịu dàng:
“Nam Vận gặp chút rắc rối ở quán bar, anh qua đó xử lý một chút, không có gì nghiêm trọng.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện