Tỷ tỷ c.h.ế.t đói, phụ thân liền đem mẫu thân ta bán làm dê hai chân.

Ta sợ chết, đành vào cung làm cung nữ giặt y phục.

Mười ngón tay lở loét, cơm chẳng đủ ăn, ta nhẫn nhịn từng chút một, chỉ mong được sống.

Cho đến một ngày, trong y phục chuyển từ Trữ Tú cung đến có một lỗ rách, công công quản sự không dám đối chất với người của Trữ Tú cung, bèn vu cho ta giặt hỏng, đánh ta ba mươi trượng.

Ta bị đánh đến da tróc thịt bong, sốt cao suýt mất mạng.

Khi ấy, ta mới hiểu, muốn sống sót trong cung này, quả thực khó như lên trời.

Ta đem toàn bộ số bạc tích cóp suốt một năm đưa cho ma ma quản sự, rồi quỳ gối dưới chân bà, khẩn cầu:

“Xin ma ma cứu mạng…”

Ma ma nhìn mặt ta, cười rạng rỡ:

“Ngươi có gương mặt này, ngày lành tháng tốt còn ở phía trước đấy.” 

Chương 1:

Kinh Châu hạn hán suốt ba năm, trong nhà sớm đã không còn hột gạo nào để nấu.

Tỷ tỷ c.h.ế.t đói, phụ thân ta liền đem mẫu thân bán cho Vương lão tam đồ tể để lấy ba lượng bạc.

Ông ta đưa hai lượng bạc cho ca ca ta, bảo huynh ấy đi trốn nạn.

Sau đó cầm một lượng còn lại ra ngoài uống rượu.

Ta hỏi phụ thân:

“Mẫu thân còn trở về không?”

Phụ thân cau có, một cước đá ta ngã lăn:

“Đồ sao chổi, đừng cản ta ra ngoài uống rượu. Muốn gặp mẫu thân ngươi cũng được, mai ta bán luôn ngươi cho Vương lão tam.”

Một cước ấy đá trúng ngực, đau đến nỗi ta nằm dưới đất không sao nhúc nhích được.

Phải rất lâu sau, ta mới gắng gượng bò dậy, ôm lấy n.g.ự.c mà thở.

Trời đã tối đen.

Ta nhớ mẫu thân, liền lén đến nhà Vương lão tam.

Mẫu thân bị hắn trói ở chuồng heo.

Toàn thân trần trụi, đầy rẫy dấu vết bị hành hạ.

Ta khóc òa, nhào tới muốn ôm lấy bà.

Mẫu thân cố gắng mở mắt, vừa trông thấy ta liền đẩy mạnh ra.

“Thiền nhi, mau chạy đi! Rời khỏi nơi này! Ra ngoài ăn xin, cho dù bán thân làm nô cũng đừng quay lại…”

Ta gào khóc:

“Mẫu thân, làm sao con mới có thể cứu được người?”

Mẫu thân lộ vẻ đau đớn:

“Đợi con lớn lên, có bản lĩnh, có bạc, mới có thể cứu ta.”

Ta nức nở gật đầu.

Mẫu thân đưa tay chỉ một hướng, nói nơi đó là kinh thành, tới đó mới có thể kiếm bạc, học bản lĩnh.

Ta muốn cứu mẫu thân, nên cắn răng nhắm hướng đó mà chạy.

Chạy từ lúc mặt trời mọc tới khi mặt trời lặn, đôi chân rớm máu, cũng không dám dừng lại.

Không biết chạy bao xa, cuối cùng cũng vào được thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mơ mơ hồ hồ, ta bán thân nhập cung.

Vào cung rồi, ta bị phân đến Tân giả khố, trở thành cung nữ giặt y phục.

Tân giả khố khổ cực trăm bề, nhưng mỗi bữa đều có nửa cái màn thầu và một bát cháo loãng, đầu tháng còn được phát nửa lượng bạc, khiến ta cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Cho nên dù nước giếng mùa đông lạnh buốt thấu xương, mười đầu ngón tay ta đều nứt toác vì giá rét, ta vẫn ôm hy vọng mà sống.

Chỉ cần tích đủ ba lượng bạc, ta có thể chuộc mẫu thân ra, không để bà làm dê hai chân nữa.

Ta đem ý định đó kể cho cô nương cùng phòng tên là Thúy Vân nghe, nàng bật cười ha hả:

“Đồ ngu, dê hai chân là để người ta ăn thịt, mẫu thân ngươi sớm đã c.h.ế.t rồi…”

Ta tức giận, quát nàng im miệng.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Thúy Vân giận dữ, liền xúi giục những người khác trong phòng đánh đập ta.

“Tiện tỳ, ngươi còn dám quát ta? Di bà bà của ta là quản sự trong phủ Nội vụ, sau này ta còn được phong làm Quý nhân đấy.”

“Ngươi tưởng vào cung được ăn cơm là có thể sống sao? Đắc tội với ta, đến chỗ như Tân giả khố ngươi cũng chẳng có chỗ dung thân đâu!”

Thúy Vân nói được làm được.

Từ đó, ta trở thành cái bia cho mọi người trút giận.

Tất cả việc nặng, việc dơ đều đổ lên đầu ta. Ngay cả bữa ăn cũng biến thành nước rửa nồi.

Nhiều lần Thúy Vân nhân lúc ta đang giặt đồ liền xô ta xuống sông, nhìn ta vùng vẫy dưới nước, nàng cùng đám người đứng trên bờ cười vang:

“Mẫu thân ngươi là dê hai chân, ngươi là chó ướt sũng, đúng là một cặp mẹ con trời sinh ha ha ha…”

Ta nhiễm lạnh, phát bệnh, cũng ráng mà gắng gượng vượt qua.

Có một cung nữ lớn tuổi thấy ta đáng thương, len lén khuyên nhủ:

“Ngươi đi dập đầu xin lỗi Thúy Vân đi, trong cung c.h.ế.t một đứa nô tài chẳng ai thèm để ý đâu. Mạng nô tài như cỏ rác. Ngươi sống được đến giờ, là vì vẫn còn có chỗ cần dùng tới.”

Ta không hiểu mình có chỗ nào cần dùng tới.

Cho đến khi Thúy Vân làm hỏng y phục gửi từ Trữ Tú cung.

Tô công công quản sự nổi trận lôi đình:

“Là đứa tiện tỳ nào tay chân vụng về, giặt rách y phục của Du Quý nhân?”

Tất cả cung nữ đều đồng loạt nhìn về phía ta.

Tim ta thắt lại, mơ hồ hiểu được cái gọi là “có chỗ cần dùng” kia là gì.

Thúy Vân bước ra, chỉ tay về phía ta:

“Tô công công, là Thu Thiền làm hỏng.”

Tô công công lạnh lùng quét mắt qua ta:

“Kéo ra ngoài, đánh ba mươi trượng thật nặng cho ta!”

Ta lập tức quỳ phịch xuống, vội vã phân trần:

“Nô tỳ bị oan! Bộ y phục ấy là Thúy Vân giặt hỏng, không phải nô tỳ!”

Tô công công mặt đầy khó chịu, phất tay ra hiệu cho tiểu thái giám kéo ta đi.

Tiểu thái giám lĩnh mệnh, lôi ta ra ngoài. Ta giãy dụa kêu oan không ngừng.

Hắn khó chịu, tát ta một cái như trời giáng:

“Ngươi tưởng Tô công công không biết à? Thúy Vân nóng lòng lập công, làm hỏng đồ của Du Quý nhân, tất phải có kẻ gánh tội thay.”

“Ngươi giãy thế nào cũng vô ích. Trận đòn này, ngươi không thoát được đâu.”

“Trong cung, bọn nô tài chúng ta là sống nhờ nhặt mạng, lúc nào đầu rơi cũng chẳng biết. Ba mươi trượng chưa chắc đã chết, chịu đòn đi. Còn dám la lối nữa, e rằng chẳng còn đường sống.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện