Edit: Ry
Trên đốt ngón tay nhợt nhạt của Lâm Chức xuất hiện dấu răng, y hơi nhíu mày, trong mắt có ánh nước mỏng manh.
Thiếu niên ôm bụng mình, khe khẽ hít hà.
Tạ Thanh không có đam mê chửi bậy, hắn hiếm khi dùng mấy từ tục tĩu để biểu đạt cảm xúc của mình, nhưng giờ đúng là ngoại lệ cực lớn, thầm chửi trong đầu đ*t mẹ.
Lâm Chức nhìn hắn như vậy, với hắn là một sự thử thách.
Kể từ khi biết vợ rất có thể không hài lòng với mình, Tạ Thanh rút kinh nghiệm xương máu quyết định lần này nhất định phải làm cho Lâm Chức siêu sướng, thế nên cực kì kiên nhẫn.
Nhưng Lâm Chức làm vẻ mặt nỗ lực tiếp thu, không thể chịu nổi, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh nhìn hắn, lại khiến Tạ Thanh có ham muốn hủy hoại y.
Đó là một loại cảm xúc xấu xí vô cùng, rối rắm giữa mất khống chế, hưng phấn và sợ hãi. Giống như cái lúc mà Lâm Chức vươn tay chạm vào ngực hắn, chạm vào trái tim đang nhảy lên của hắn. Đẫm máu dính nhớp khiến người ta buồn nôn, hắn vậy mà cũng có ý tưởng giống như thế vào lúc này. Va chạm nghiền nát cơ thể lạnh lẽo của lệ quỷ, khiến nội tạng vốn đã ngừng vận chuyển từ lâu trộn lẫn lại với nhau, trở nên nát nhừ.
Tạ Thanh vươn tay vén phần tóc mái tản ra trên trán thiếu niên, mắt phượng rủ xuống, bất ngờ trước ý tưởng biến thái trong lòng mình.
Ánh sáng bị cản lại, không có điểm dừng chân trong căn phòng, khiến cái bóng dưới đất cũng mơ hồ không rõ, hòa làm một với cảnh tượng u ám xung quanh, biến ảo như những mảng màu.
Tạ Thanh cầm tay Lâm Chức, không chớp mắt nhìn y chằm chằm, miệng lại dỗ dành: "Vợ anh siêu quá, vẫn có thể nuốt trọn như lần trước."
Hắn không hay biết giọng điệu mình đã hưng phấn tới mức hơi lạc điệu, dù vẫn là ý cười mọi khi, lại không còn thuần túy nữa.
Lâm Chức quay đầu: "Anh nói nhiều quá."
Y hé miệng, chầm chậm thở ra.
Thật ra cũng không tới mức là ồn, nhưng đúng là nhiều lúc Tạ Thanh mở miệng khiến người ta chỉ muốn dán cái mỏ hắn lại.
"Vợ không thích anh nói chuyện à, nhưng mà người ta gặp được chuyện tốt sẽ không nhịn được phải thán phục, như là nhìn thấy em thôi anh đã muốn khen em rồi."
Tạ Thanh nhìn chằm chằm môi Lâm Chức, rướn người tới hôn y, tranh thủ vài giây này cho Lâm Chức nghỉ một chút.
Tạ Thanh rất biết cách khen. Không giống kiểu EQ cao khen xã giao, những lời hắn thốt ra chẳng có kĩ xảo gì, lại luôn tràn đầy một sự chân thành, khiến người nghe cảm nhận được cái thích của hắn.
Từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài của Lâm Chức đều được hắn khen mấy lần.
Tất nhiên khen cũng không cản trở hắn làm việc, mồm động dưới cũng động, má cọ lấy lòng bàn tay Lâm Chức, hôn từ ngón tay tới cổ tay.
Phòng đơn ở tầng cao nhất trên du thuyền này, dù có bố trí xa hoa cỡ nào thì nó vẫn là phòng cho một người, khó tránh khỏi chật chội.
Bởi vấn đề về độ cao, giường này là giường tatami.
Thế nên Tạ Thanh không nằm trên giường, cả người Lâm Chức lơ lửng, cái lưng cong lên như vầng trăng khuyết.
Tạ Thanh lẩm bẩm: "Em giống như một mặt trăng nhỏ xinh đẹp vậy."
Lâm Chức mất tự nhiên, y chưa từng gặp loại người như Tạ Thanh. Trừ các khâu xã giao cần thiết, Lâm Chức không phải người thích nói chuyện. Trái tim y chỉ có hiệu quả và lợi ích, thế nên sẽ không bao giờ làm chuyện vô nghĩa. Không phải là y ghét, chỉ là cảm thấy không cần thiết phải tốn công tốn sức.
Tống Gia Trúc nhỏ hơn Tạ Thanh, sau khi khôi phục khả năng nói chuyện cũng không nói nhiều như hắn.
Thiếu niên thẹn thùng dễ ngượng, còn Tạ Thanh chỉ thiếu điều viết mấy chữ anh thích anh muốn nữa lên mặt.
"Tạ Thanh, im lặng chút đi."
Đôi mắt thanh niên dường như sáng lên: "Vợ ơi, em gọi tên anh nghe hay quá, gọi thêm mấy lần nữa đi."
Tạ Thanh thích tên mình xuất hiện trong miệng Lâm Chức, có cảm giác như là hắn được ghi nhớ.
Hắn hi vọng Lâm Chức sẽ khắc sâu cảm giác đó hơn chút, dù sao được người ghi nhớ vẫn luôn là một chuyện đáng để vui mừng.
Lâm Chức ngậm miệng không nói nữa, có chút bực bội.
Cảm xúc bị Tạ Thanh thúc rã rời, rõ ràng là cơ thể không có nhiệt độ, y lại thấy nóng ướt, bụng tê dại.
"Đừng cứ suốt ngày nghiêm mặt như vậy, thế sẽ già nhanh lắm, em cười giống anh đi, rõ ràng chúng ta đang làm chuyện rất vui mà."
Tạ Thanh cúi người, dùng hai tay xoa mặt Lâm Chức, hơi kéo khóe miệng y lên.
Lâm Chức lành lạnh nhắc nhở: "Chúng ta đã chết."
Câu này là Tạ Thanh nói, y trả lại nguyên xi cho hắn.
"Thế thì càng vui chứ, em vĩnh viễn có được phiên bản thanh niên ngây thơ của anh, đây chẳng phải rất đáng để ăn mừng sao?"
Tạ Thanh nghĩ đến đây, nụ cười càng thêm vui vẻ.
Ở thế giới của người sống, giữa người và ma quỷ có một bức tường. Ma quỷ dừng lại ở thời điểm họ chết, nhưng người lại khác, người sẽ già đi.
Nhưng thế giới vô hạn là thế giới sau khi chết, hắn sẽ vĩnh viễn duy trì độ tuổi này, dáng người này, đúng là nghĩ thôi đã vui muốn chết.
Lâm Chức im lặng, cảm giác vừa tức vừa buồn cười này là sao nhỉ.
"Vợ à em tươi tắn hơn chút đi, mặc dù trong này chẳng có mấy phong cảnh đẹp, nhưng em cười nhiều thì sẽ thấy mọi chuyện thú vị hơn."
Tạ Thanh xoa bóp má Lâm Chức, ngón cái mơn trớn môi y.
Hắn giống như chọn một ngày không khí trong lành, trời đầy mây, bế vợ ra khỏi quan tài, dựng y đứng thẳng, vừa phủi bụi đất trên người y, vừa lải nhải không ngừng.
Tất nhiên đây chỉ là biểu hiện của nửa trên, nửa người dưới thì đang chạy nước rút làm vợ mình vỡ ra thành từng mảnh.
"Tạ Thanh, anh đúng là một người quái dị."
Trong lòng Lâm Chức nghĩ vậy, cũng nói ra miệng.
Không phải là y không nhìn thấu được Tạ Thanh, chính vì nhìn thấu nên mới khó hiểu.
Rõ ràng bản thân hắn không muốn sống nữa, tại sao lại còn muốn một con quỷ phải vui vẻ đối mặt với thế giới.
Khi ở bên Tạ Thanh, Lâm Chức thường xuyên có cảm giác vai trò người cứu rỗi và người được cứu rỗi bị điên đảo.
"Quái dị à?" Tạ Thanh cúi đầu, nét mặt ngượng ngùng pha lẫn buồn rầu: "Cái này đúng là trời ban."
Hắn ngọt ngào nói: "May mà vợ làm quen nhanh."
Tâm trạng Lâm Chức lại chập chờn, cách thức đổi chủ đề quái gì đây.
Tạ Thanh khó chơi ở chỗ này, hắn như vậy khiến người ta không dễ mò ra tâm trạng của hắn.
"Im đi."
Lâm Chức lạnh lùng gạt những chữ này ra từ kẽ răng.
Trái tim bị siết lấy đau đớn khiến Tạ Thanh bất ngờ. Hắn đau đến mức sắp chảy nước mắt, lại chống tay bên người Lâm Chức, vừa thơm má y vừa cười.
"Như vậy cũng tốt, giận thì đừng giấu trong lòng."
Trái tim càng đau, Tạ Thanh càng dùng sức.
Hắn thậm chí còn tưởng tượng cảnh trái tim mình không chịu nổi, đột nhiên vỡ tung trong lồng ngực, hắn sẽ chết trên người Lâm Chức với tư thế này, trở thành một cái xác trượt xuống cơ thể mềm mại của y. Nếu mà hắn bắn ra trong cơ thể Lâm Chức vào giây phút tử vong, vậy chắc chắn Lâm Chức sẽ mãi mãi không thể quên hắn.
Trên hành trình vô hạn này, hắn sẽ trở thành ký ức khắc sâu nhất của y chứ? Mồ hôi chảy vào trong mắt Tạ Thanh, hòa lẫn với nước mắt đau xót.
Hắn lẩm bẩm làm nũng với Lâm Chức: "Vợ ơi, tim anh đau lắm."
Cứ nghĩ tới hắn chết xong sẽ có thằng cha nào đó được cửa tranh thủ, Tạ Thanh lại không cam lòng. Chết cái gì mà chết, tính sau.
Với cả chết trên người vợ thì quá là nhục, Lâm Chức sẽ châm biếm hắn mất, hắn không muốn như vậy đâu.
Lâm Chức buông tay ra, vốn dĩ cũng chỉ định trừng phạt Tạ Thanh một chút, y không định để hắn đau chết.
Cái khác biệt giữa Tạ Thanh và những mảnh vỡ khác ở chỗ, nỗi đau mất đi với hắn là chồng chất lên.
Không phải kiểu bỗng một ngày không còn người thân, Tạ Thanh có rất nhiều người yêu thương chăm sóc mình ở từng giai đoạn. Vết sẹo vất vả lắm khép miệng lại bị xé toạch ra, để giúp hắn một lần nữa cảm thấy thế giới này tốt đẹp không phải chuyện dễ dàng.
Cái khó của nhiệm vụ lần này không nằm ở chỗ có bao việc phải làm, mà là tư tưởng của Tạ Thanh.
Thậm chí Lâm Chức cho rằng muốn để Tạ Thanh hoàn toàn thay đổi loại tư tưởng này, có lẽ thật sự phải để hắn chết hụt một lần. Nhưng cái này quá khó nắm bắt, Lâm Chức cũng không muốn vì thế mà đẩy hắn vào nguy hiểm.
Để từ từ xem vậy, Lâm Chức cũng không sốt ruột.
Huống hồ bây giờ cũng chẳng phải thời điểm tốt để nghĩ kế hoạch, Lâm Chức không thể tập trung nữa, hay đúng hơn là y giờ chỉ có thể tập trung vào một việc.
Tạ Thanh chẳng có kĩ thuật gì, vừa mạnh vừa vội.
Lâm Chức nắm ga giường, cộng thêm tàu đang đi trên biển, khẽ đung đưa theo làn sóng khiến người ta choáng váng.
Y vẫn không tổng kết được ra Tạ Thanh thích cái gì nhất, bởi vì hắn có vẻ cái gì cũng thích, cái gì cũng thấy mới lạ.
Bên ngoài có ráng chiều phủ xuống, ý thức đứt đoạn, Lâm Chức chỉ còn nhớ đôi mắt sáng rực của Tạ Thanh cùng với sự khoa trương không biết mệt của hắn.
Đêm nay, ngoài Tạ Thanh và Lâm Chức ra, bốn đồng đội còn lại đều không ngủ ngon vì tinh thần căng thẳng, sợ bị giết trong giấc ngủ.
Một đêm trôi qua, không có tiếng động lạ, cũng không có la hét, gió êm sóng lặng.
Lâm Chức nhìn Tạ Thanh ôm mình ngủ say, đẩy ra cái tay vắt trên người, đi ra ngoài.
Nhờ thân phận lệ quỷ, dù là đêm qua hơi quá độ, Lâm Chức cũng không có quá nhiều gánh nặng.
Sương mù màu xám trắng cực nhanh bay đi trên thân tàu, Lâm Chức mím môi.
Vẫn không cảm giác được bất cứ oán khí nào, thậm chí còn không có mùi máu.
Lâm Chức mở cửa đúng lúc đối diện với Mạnh Linh từ trong phòng ra.
Mạnh Linh có vẻ tinh thần hơn hôm qua, cô đẩy kính mắt, chào hỏi với Lâm Chức.
Sau đó chủ động nói: "Sáng sớm tôi mở cửa xem thì có gặp họ, tất cả xuống lầu một ăn sáng rồi. Tôi mới đánh răng rửa mặt xong, cậu đi chung không?"
Mọi người đều biết, hành động cùng nhau sẽ an toàn hơn là đi lẻ.
Lâm Chức gật đầu, cùng Mạnh Linh xuống lầu một.
Lầu một đã có vài du khách, trên bàn dài đặt các món ăn Trung lẫn Tây cho khách tự chọn.
Lúc đi ngang qua lầu hai, Lâm Chức liếc nhìn bể cá, 6 con cá cảnh khác loài vẫn bơi lội trong bể, trông rất vô tư.
Năm người ngồi gần nhau, không thấy đồng đội cuối cùng, Ngô Trọng Xuyên hơi nhạy cảm hỏi: "Tạ Thanh đâu?"
Lâm Chức uống ngụm sữa: "Chưa dậy."
Ngô Trọng Xuyên: "Phó bản này rất lạ, đừng nên để cậu ta ở một mình, chúng ta ăn nhanh đi."
Trần Vận: "Chẳng tìm được manh mối gì, đúng là rất kì lạ, như thể nó thật sự để cho chúng ta thả lỏng hưởng thụ vậy."
Ngô Trọng Xuyên lầm bầm: "Tôi không tin nó tốt bụng thế."
Trần Vận thở dài: "Tôi cũng chỉ đùa thế thôi, có loại phúc lợi đó thật thì quá tốt rồi."
Chị cắn một miếng bánh bao, lại nhíu mày đặt xuống.
"Bên trong có gừng."
"Có hả?"
Mạnh Linh nuốt xuống, cô chẳng cảm nhận được gì.
"Kiểu miếng nhỏ thôi, lát nữa chúng ta đi lục soát tiếp đi."
Trần Vận giải thích, nhảy qua chủ đề này.
Bọn họ vừa nói chuyện vừa ăn, Lâm Chức liếc nhìn đĩa của mọi người, uống xong cốc sữa đi lên lầu.
Tay y đặt lên chốt cửa, đang định quẹt thẻ vào, cửa bỗng mở từ bên trong.
Tạ Thanh đứng đó với mái tóc rối hơi vểnh, tủi thân nhìn y: "Vợ à, em dậy mà sao không gọi anh."
Ánh nắng rơi trên mặt hắn, cái bóng dưới chân hắn vừa nhỏ vừa dài, chìm trong căn phòng lờ mờ, hòa làm một với bóng tối.
Trên đốt ngón tay nhợt nhạt của Lâm Chức xuất hiện dấu răng, y hơi nhíu mày, trong mắt có ánh nước mỏng manh.
Thiếu niên ôm bụng mình, khe khẽ hít hà.
Tạ Thanh không có đam mê chửi bậy, hắn hiếm khi dùng mấy từ tục tĩu để biểu đạt cảm xúc của mình, nhưng giờ đúng là ngoại lệ cực lớn, thầm chửi trong đầu đ*t mẹ.
Lâm Chức nhìn hắn như vậy, với hắn là một sự thử thách.
Kể từ khi biết vợ rất có thể không hài lòng với mình, Tạ Thanh rút kinh nghiệm xương máu quyết định lần này nhất định phải làm cho Lâm Chức siêu sướng, thế nên cực kì kiên nhẫn.
Nhưng Lâm Chức làm vẻ mặt nỗ lực tiếp thu, không thể chịu nổi, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh nhìn hắn, lại khiến Tạ Thanh có ham muốn hủy hoại y.
Đó là một loại cảm xúc xấu xí vô cùng, rối rắm giữa mất khống chế, hưng phấn và sợ hãi. Giống như cái lúc mà Lâm Chức vươn tay chạm vào ngực hắn, chạm vào trái tim đang nhảy lên của hắn. Đẫm máu dính nhớp khiến người ta buồn nôn, hắn vậy mà cũng có ý tưởng giống như thế vào lúc này. Va chạm nghiền nát cơ thể lạnh lẽo của lệ quỷ, khiến nội tạng vốn đã ngừng vận chuyển từ lâu trộn lẫn lại với nhau, trở nên nát nhừ.
Tạ Thanh vươn tay vén phần tóc mái tản ra trên trán thiếu niên, mắt phượng rủ xuống, bất ngờ trước ý tưởng biến thái trong lòng mình.
Ánh sáng bị cản lại, không có điểm dừng chân trong căn phòng, khiến cái bóng dưới đất cũng mơ hồ không rõ, hòa làm một với cảnh tượng u ám xung quanh, biến ảo như những mảng màu.
Tạ Thanh cầm tay Lâm Chức, không chớp mắt nhìn y chằm chằm, miệng lại dỗ dành: "Vợ anh siêu quá, vẫn có thể nuốt trọn như lần trước."
Hắn không hay biết giọng điệu mình đã hưng phấn tới mức hơi lạc điệu, dù vẫn là ý cười mọi khi, lại không còn thuần túy nữa.
Lâm Chức quay đầu: "Anh nói nhiều quá."
Y hé miệng, chầm chậm thở ra.
Thật ra cũng không tới mức là ồn, nhưng đúng là nhiều lúc Tạ Thanh mở miệng khiến người ta chỉ muốn dán cái mỏ hắn lại.
"Vợ không thích anh nói chuyện à, nhưng mà người ta gặp được chuyện tốt sẽ không nhịn được phải thán phục, như là nhìn thấy em thôi anh đã muốn khen em rồi."
Tạ Thanh nhìn chằm chằm môi Lâm Chức, rướn người tới hôn y, tranh thủ vài giây này cho Lâm Chức nghỉ một chút.
Tạ Thanh rất biết cách khen. Không giống kiểu EQ cao khen xã giao, những lời hắn thốt ra chẳng có kĩ xảo gì, lại luôn tràn đầy một sự chân thành, khiến người nghe cảm nhận được cái thích của hắn.
Từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài của Lâm Chức đều được hắn khen mấy lần.
Tất nhiên khen cũng không cản trở hắn làm việc, mồm động dưới cũng động, má cọ lấy lòng bàn tay Lâm Chức, hôn từ ngón tay tới cổ tay.
Phòng đơn ở tầng cao nhất trên du thuyền này, dù có bố trí xa hoa cỡ nào thì nó vẫn là phòng cho một người, khó tránh khỏi chật chội.
Bởi vấn đề về độ cao, giường này là giường tatami.
Thế nên Tạ Thanh không nằm trên giường, cả người Lâm Chức lơ lửng, cái lưng cong lên như vầng trăng khuyết.
Tạ Thanh lẩm bẩm: "Em giống như một mặt trăng nhỏ xinh đẹp vậy."
Lâm Chức mất tự nhiên, y chưa từng gặp loại người như Tạ Thanh. Trừ các khâu xã giao cần thiết, Lâm Chức không phải người thích nói chuyện. Trái tim y chỉ có hiệu quả và lợi ích, thế nên sẽ không bao giờ làm chuyện vô nghĩa. Không phải là y ghét, chỉ là cảm thấy không cần thiết phải tốn công tốn sức.
Tống Gia Trúc nhỏ hơn Tạ Thanh, sau khi khôi phục khả năng nói chuyện cũng không nói nhiều như hắn.
Thiếu niên thẹn thùng dễ ngượng, còn Tạ Thanh chỉ thiếu điều viết mấy chữ anh thích anh muốn nữa lên mặt.
"Tạ Thanh, im lặng chút đi."
Đôi mắt thanh niên dường như sáng lên: "Vợ ơi, em gọi tên anh nghe hay quá, gọi thêm mấy lần nữa đi."
Tạ Thanh thích tên mình xuất hiện trong miệng Lâm Chức, có cảm giác như là hắn được ghi nhớ.
Hắn hi vọng Lâm Chức sẽ khắc sâu cảm giác đó hơn chút, dù sao được người ghi nhớ vẫn luôn là một chuyện đáng để vui mừng.
Lâm Chức ngậm miệng không nói nữa, có chút bực bội.
Cảm xúc bị Tạ Thanh thúc rã rời, rõ ràng là cơ thể không có nhiệt độ, y lại thấy nóng ướt, bụng tê dại.
"Đừng cứ suốt ngày nghiêm mặt như vậy, thế sẽ già nhanh lắm, em cười giống anh đi, rõ ràng chúng ta đang làm chuyện rất vui mà."
Tạ Thanh cúi người, dùng hai tay xoa mặt Lâm Chức, hơi kéo khóe miệng y lên.
Lâm Chức lành lạnh nhắc nhở: "Chúng ta đã chết."
Câu này là Tạ Thanh nói, y trả lại nguyên xi cho hắn.
"Thế thì càng vui chứ, em vĩnh viễn có được phiên bản thanh niên ngây thơ của anh, đây chẳng phải rất đáng để ăn mừng sao?"
Tạ Thanh nghĩ đến đây, nụ cười càng thêm vui vẻ.
Ở thế giới của người sống, giữa người và ma quỷ có một bức tường. Ma quỷ dừng lại ở thời điểm họ chết, nhưng người lại khác, người sẽ già đi.
Nhưng thế giới vô hạn là thế giới sau khi chết, hắn sẽ vĩnh viễn duy trì độ tuổi này, dáng người này, đúng là nghĩ thôi đã vui muốn chết.
Lâm Chức im lặng, cảm giác vừa tức vừa buồn cười này là sao nhỉ.
"Vợ à em tươi tắn hơn chút đi, mặc dù trong này chẳng có mấy phong cảnh đẹp, nhưng em cười nhiều thì sẽ thấy mọi chuyện thú vị hơn."
Tạ Thanh xoa bóp má Lâm Chức, ngón cái mơn trớn môi y.
Hắn giống như chọn một ngày không khí trong lành, trời đầy mây, bế vợ ra khỏi quan tài, dựng y đứng thẳng, vừa phủi bụi đất trên người y, vừa lải nhải không ngừng.
Tất nhiên đây chỉ là biểu hiện của nửa trên, nửa người dưới thì đang chạy nước rút làm vợ mình vỡ ra thành từng mảnh.
"Tạ Thanh, anh đúng là một người quái dị."
Trong lòng Lâm Chức nghĩ vậy, cũng nói ra miệng.
Không phải là y không nhìn thấu được Tạ Thanh, chính vì nhìn thấu nên mới khó hiểu.
Rõ ràng bản thân hắn không muốn sống nữa, tại sao lại còn muốn một con quỷ phải vui vẻ đối mặt với thế giới.
Khi ở bên Tạ Thanh, Lâm Chức thường xuyên có cảm giác vai trò người cứu rỗi và người được cứu rỗi bị điên đảo.
"Quái dị à?" Tạ Thanh cúi đầu, nét mặt ngượng ngùng pha lẫn buồn rầu: "Cái này đúng là trời ban."
Hắn ngọt ngào nói: "May mà vợ làm quen nhanh."
Tâm trạng Lâm Chức lại chập chờn, cách thức đổi chủ đề quái gì đây.
Tạ Thanh khó chơi ở chỗ này, hắn như vậy khiến người ta không dễ mò ra tâm trạng của hắn.
"Im đi."
Lâm Chức lạnh lùng gạt những chữ này ra từ kẽ răng.
Trái tim bị siết lấy đau đớn khiến Tạ Thanh bất ngờ. Hắn đau đến mức sắp chảy nước mắt, lại chống tay bên người Lâm Chức, vừa thơm má y vừa cười.
"Như vậy cũng tốt, giận thì đừng giấu trong lòng."
Trái tim càng đau, Tạ Thanh càng dùng sức.
Hắn thậm chí còn tưởng tượng cảnh trái tim mình không chịu nổi, đột nhiên vỡ tung trong lồng ngực, hắn sẽ chết trên người Lâm Chức với tư thế này, trở thành một cái xác trượt xuống cơ thể mềm mại của y. Nếu mà hắn bắn ra trong cơ thể Lâm Chức vào giây phút tử vong, vậy chắc chắn Lâm Chức sẽ mãi mãi không thể quên hắn.
Trên hành trình vô hạn này, hắn sẽ trở thành ký ức khắc sâu nhất của y chứ? Mồ hôi chảy vào trong mắt Tạ Thanh, hòa lẫn với nước mắt đau xót.
Hắn lẩm bẩm làm nũng với Lâm Chức: "Vợ ơi, tim anh đau lắm."
Cứ nghĩ tới hắn chết xong sẽ có thằng cha nào đó được cửa tranh thủ, Tạ Thanh lại không cam lòng. Chết cái gì mà chết, tính sau.
Với cả chết trên người vợ thì quá là nhục, Lâm Chức sẽ châm biếm hắn mất, hắn không muốn như vậy đâu.
Lâm Chức buông tay ra, vốn dĩ cũng chỉ định trừng phạt Tạ Thanh một chút, y không định để hắn đau chết.
Cái khác biệt giữa Tạ Thanh và những mảnh vỡ khác ở chỗ, nỗi đau mất đi với hắn là chồng chất lên.
Không phải kiểu bỗng một ngày không còn người thân, Tạ Thanh có rất nhiều người yêu thương chăm sóc mình ở từng giai đoạn. Vết sẹo vất vả lắm khép miệng lại bị xé toạch ra, để giúp hắn một lần nữa cảm thấy thế giới này tốt đẹp không phải chuyện dễ dàng.
Cái khó của nhiệm vụ lần này không nằm ở chỗ có bao việc phải làm, mà là tư tưởng của Tạ Thanh.
Thậm chí Lâm Chức cho rằng muốn để Tạ Thanh hoàn toàn thay đổi loại tư tưởng này, có lẽ thật sự phải để hắn chết hụt một lần. Nhưng cái này quá khó nắm bắt, Lâm Chức cũng không muốn vì thế mà đẩy hắn vào nguy hiểm.
Để từ từ xem vậy, Lâm Chức cũng không sốt ruột.
Huống hồ bây giờ cũng chẳng phải thời điểm tốt để nghĩ kế hoạch, Lâm Chức không thể tập trung nữa, hay đúng hơn là y giờ chỉ có thể tập trung vào một việc.
Tạ Thanh chẳng có kĩ thuật gì, vừa mạnh vừa vội.
Lâm Chức nắm ga giường, cộng thêm tàu đang đi trên biển, khẽ đung đưa theo làn sóng khiến người ta choáng váng.
Y vẫn không tổng kết được ra Tạ Thanh thích cái gì nhất, bởi vì hắn có vẻ cái gì cũng thích, cái gì cũng thấy mới lạ.
Bên ngoài có ráng chiều phủ xuống, ý thức đứt đoạn, Lâm Chức chỉ còn nhớ đôi mắt sáng rực của Tạ Thanh cùng với sự khoa trương không biết mệt của hắn.
Đêm nay, ngoài Tạ Thanh và Lâm Chức ra, bốn đồng đội còn lại đều không ngủ ngon vì tinh thần căng thẳng, sợ bị giết trong giấc ngủ.
Một đêm trôi qua, không có tiếng động lạ, cũng không có la hét, gió êm sóng lặng.
Lâm Chức nhìn Tạ Thanh ôm mình ngủ say, đẩy ra cái tay vắt trên người, đi ra ngoài.
Nhờ thân phận lệ quỷ, dù là đêm qua hơi quá độ, Lâm Chức cũng không có quá nhiều gánh nặng.
Sương mù màu xám trắng cực nhanh bay đi trên thân tàu, Lâm Chức mím môi.
Vẫn không cảm giác được bất cứ oán khí nào, thậm chí còn không có mùi máu.
Lâm Chức mở cửa đúng lúc đối diện với Mạnh Linh từ trong phòng ra.
Mạnh Linh có vẻ tinh thần hơn hôm qua, cô đẩy kính mắt, chào hỏi với Lâm Chức.
Sau đó chủ động nói: "Sáng sớm tôi mở cửa xem thì có gặp họ, tất cả xuống lầu một ăn sáng rồi. Tôi mới đánh răng rửa mặt xong, cậu đi chung không?"
Mọi người đều biết, hành động cùng nhau sẽ an toàn hơn là đi lẻ.
Lâm Chức gật đầu, cùng Mạnh Linh xuống lầu một.
Lầu một đã có vài du khách, trên bàn dài đặt các món ăn Trung lẫn Tây cho khách tự chọn.
Lúc đi ngang qua lầu hai, Lâm Chức liếc nhìn bể cá, 6 con cá cảnh khác loài vẫn bơi lội trong bể, trông rất vô tư.
Năm người ngồi gần nhau, không thấy đồng đội cuối cùng, Ngô Trọng Xuyên hơi nhạy cảm hỏi: "Tạ Thanh đâu?"
Lâm Chức uống ngụm sữa: "Chưa dậy."
Ngô Trọng Xuyên: "Phó bản này rất lạ, đừng nên để cậu ta ở một mình, chúng ta ăn nhanh đi."
Trần Vận: "Chẳng tìm được manh mối gì, đúng là rất kì lạ, như thể nó thật sự để cho chúng ta thả lỏng hưởng thụ vậy."
Ngô Trọng Xuyên lầm bầm: "Tôi không tin nó tốt bụng thế."
Trần Vận thở dài: "Tôi cũng chỉ đùa thế thôi, có loại phúc lợi đó thật thì quá tốt rồi."
Chị cắn một miếng bánh bao, lại nhíu mày đặt xuống.
"Bên trong có gừng."
"Có hả?"
Mạnh Linh nuốt xuống, cô chẳng cảm nhận được gì.
"Kiểu miếng nhỏ thôi, lát nữa chúng ta đi lục soát tiếp đi."
Trần Vận giải thích, nhảy qua chủ đề này.
Bọn họ vừa nói chuyện vừa ăn, Lâm Chức liếc nhìn đĩa của mọi người, uống xong cốc sữa đi lên lầu.
Tay y đặt lên chốt cửa, đang định quẹt thẻ vào, cửa bỗng mở từ bên trong.
Tạ Thanh đứng đó với mái tóc rối hơi vểnh, tủi thân nhìn y: "Vợ à, em dậy mà sao không gọi anh."
Ánh nắng rơi trên mặt hắn, cái bóng dưới chân hắn vừa nhỏ vừa dài, chìm trong căn phòng lờ mờ, hòa làm một với bóng tối.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương