Edit: Ry

Tầng bốn du thuyền.

Mạnh Linh có chút mệt mỏi đẩy ra cửa phòng, lấy kính xuống dùng khăn lau đi hơi nước, sau đó ngồi xuống ghế.

Cô vén rèm, mở cửa sổ, để ánh nắng và gió biển tiến vào.

Sau đó lấy ra sổ và bút mình mua, tô tô vẽ vẽ trên giấy, tổng hợp lại manh mối lần này.

Không thu hoạch được gì, cô chưa từng gặp phải tình huống như vậy.

Mạnh Linh day sống mũi, nhìn lên trần nhà thả trôi suy nghĩ.

Tầm mắt cô dần ngưng tụ ở vách tường, sau đó bỗng cứng lại.

Dựa theo hướng chiếu sáng thì bóng của cô phải xuất hiện ở đây, nhưng không có gì hết.

Mạnh Linh vội cúi đầu, đôi mắt sau gọng kính mang theo hoảng sợ.

Bóng của cô, đang thuận theo chân cô bò lên.

Không kịp kêu cứu, Mạnh Linh cũng không thể mở miệng nữa, nhìn thấy mặt của chính mình.

Cô rơi xuống, còn chưa đứng vững đã gặp hình ảnh chấn động não bộ.

Trong không gian tăm tối vặn vẹo, thanh niên mặc áo hoodie vừa cười vừa chảy nước mắt, đường cong khi gập người lại đến là khoa trương. Dưới chân hắn là cái xác của thứ quái vật nào đó, chút ánh sáng mờ ảo chiếu rọi xung quanh càng khiến bầu không khí thêm khủng bố.

Cái loại cảm giác này thật khó dùng ngôn từ để diễn tả. Mạnh Linh sởn hết cả gai ốc, cô vô thức cho rằng thanh niên trước mắt mới là sự tồn tại điên cuồng và kinh khủng nhất trong thế giới bóng này.

Ánh mắt chạm nhau, Mạnh Linh chỉ muốn co cẳng chạy ngay, nhưng thấy rõ mặt thanh niên, cô kìm lại được bản năng.

"Ồ, cô cũng tới à."

Ý cười trên mặt Tạ Thanh không thể che giấu, giơ tay chào hỏi đồng đội.

Mạnh Linh vô thức lùi lại một bước, mũi chảy mồ hôi khiến kính hơi trượt xuống. Cô mất tự nhiên chỉnh lại kính, thầm nhủ trong lòng đây là đồng đội, cứng đờ gật đầu.

Cô nhớ lúc lên lầu mình còn gặp Lâm Chức và "Tạ Thanh", cõi lòng lạnh buốt.

"Chúng ta tới đây chỉ chênh nhau vào phút, mà còn không thể chống cự. Phó bản sẽ không để toàn quân bị diệt trong tình huống không công bố quy tắc, tôi đoán là chúng ta chỉ cần tìm được lối ra là có thể trở lại hiện thực. Lối ra này sẽ di chuyển chứ không ở cố định một chỗ, nhưng chắc chắn là nằm ở một vị trí nào đó trên du thuyền này."

Tạ Thanh hoàn toàn không để ý thái độ của đồng đội, chia sẻ phát hiện của mình.

Khi cái bóng càng rõ, lối ra sẽ càng sáng, đồng thời cũng sẽ có càng nhiều quái vật xuất hiện ngăn cản họ.

"Nếu trước khi du khách xuống thuyền mà chúng ta còn không thể trở về thì e là khỏi cần về luôn, nên phải nhanh một chút. Thiên phú của cô là gì, để cho tiện phối hợp."

Tạ Thanh nói rất rõ ràng, hắn phải mau rời khỏi đây.

Cứ nghĩ cái bóng dùng cơ thể hắn làm nũng với vợ hắn là hắn lại cay không chịu được.

Mạnh Linh thành thật báo lại, cô cũng mong có thể thoát khỏi đây sớm.

Nếu phải vĩnh viễn làm bóng của chính mình, vậy cô thà tan biến còn hơn.

Tạ Thanh lắng nghe đối thoại trên đầu, thình lình hỏi Mạnh Linh: "Cô có nghe được tiếng cơ thể tôi đang nói chuyện không?"

Mạnh Linh sửng sốt, sau đó lắc đầu, cô không nghe được gì hết.

Tạ Thanh yên tâm, lỡ ai cũng nghe được thì Lâm Chức sẽ có nguy cơ bại lộ thân phận.

Mạnh Linh bỗng hiểu được đôi chút trạng thái vừa rồi của Tạ Thanh. Lâm Chức không có ở đây, chứng tỏ Lâm Chức ở bên cạnh cái bóng Tạ Thanh là người thật.

Tận mắt nhìn cái bóng thay thế chính mình, có được người yêu của mình, nổi điên cũng là bình thường.

Ai mà không điên lên chứ, chỉ là ráng nhịn thôi.

Tạ Thanh nhìn lên trên, sau đó tập trung tìm kiếm lối ra.

Hắn dập tắt đốm sáng trong tay, ở không gian tối đen này thì nguồn sáng quá nổi bật, dễ thu hút quái vật. Với cả lượng ánh sáng hắn tích trữ có hạn, không phải là vô tận.

Phải trở nên mạnh hơn nữa, nếu không vợ yêu sẽ tìm đối tượng mới mất.

Tầng một, trong một buồng nhỏ, Lâm Chức thao túng cơ thể Tạ Thanh để thanh niên ngồi gần cửa sổ, còn y ngồi đối diện, sau đó mới hơi thả lỏng trói buộc.

Thanh niên nhìn cái bóng nhờ có ánh nắng mà hiện lên hết sức rõ ràng, nhẹ nhàng thở dài, chống má bất mãn nói: "Em đối xử với hắn tốt nhỉ, nhưng anh cũng là hắn mà, em có thể cũng tốt với anh như vậy có được không?"

Nó không hiểu, nó cũng là Tạ Thanh, tại sao Lâm Chức phải phân biệt như vậy chứ.

Lâm Chức lạnh nhạt nhìn nó, im lặng tỏ rõ thái độ.

Trong mắt y, thanh niên trước mắt còn chẳng thể được tính là một bộ phận của Tạ Thanh, nó chỉ là một loại hiện tượng vốn không nên sinh ra ý thức. Trong trường hợp không có lợi ích gút mắc tiềm ẩn, Lâm Chức không thích nói chuyện với người mình không có cảm giác.

Về phương diện tình cảm, y càng không thích giao thoa với thứ mình không hứng thú. Cảm giác là một thứ rõ ràng lại rất mơ hồ, mơ hồ ở chỗ không thể giải thích được sự hấp dẫn và xúc động, rõ ràng ở chỗ nó rất rạch ròi.

Có là có, không có là không có, thậm chí có thể dùng tỉ lệ phần trăm hoặc phần mười để miêu tả mức độ đại khái như "1 chút" "rất nhiều", có thể tăng có thể giảm, có thể đạt max trong nháy mắt, cũng có thể về 0 trong nháy mắt, và không thể ép buộc.

Lâm Chức có thể nỗ lực tự làm rất nhiều chuyện, vì lợi ích vì trèo lên trên, y có thể tươi cười đối diện với ác ý, nhưng sẽ không bao giờ ép buộc bản thân đi thích một người.

Ánh mắt của y rất cao, cơ thể lại mắc bệnh thích sạch sẽ khiến người đạt tiêu chuẩn của y lại càng ít. Thế nên khi mới gặp Minh Dao, Lâm Chức mới có tâm trạng tốt như vậy. Một người phù hợp với điều kiện của y, lại khiến y có cảm giác.

Từ góc độ của người trưởng thành mà nói thì ban đầu Lâm Chức chỉ coi Minh Dao như món đồ chơi tình thú. Không phải y cố tình vật hóa anh ta, chỉ là nhu cầu của y rất rõ ràng.

Y không cần Minh Dao yêu mình, y chỉ cần Minh Dao làm tình với mình.

Cái thích và bao dung y dành cho Tạ Thanh, ngoài việc có hứng với hắn thì đây vẫn là kết quả những mảnh vỡ nhân cách trước dùng tình yêu và thời gian vỗ về y.

Vì vậy, cái bóng chiếm xác của Tạ Thanh này, với Lâm Chức mà nói, nó chẳng là cái thá gì.

Một chút dịu dàng y cũng keo kiệt không muốn bỏ ra, thậm chí bệnh sạch sẽ lâu rồi không thấy lại bắt đầu ngoi đầu.

Dù cho đây là cơ thể Tạ Thanh, cái bóng cũng chưa từng chạm vào ai khác, nhưng y không thích là không thích, thế nên y không muốn bị nó chạm vào.

Lâm Chức hơi ngẩn người, hiển nhiên căn bệnh tâm lý của y không có được làm dịu vì ngủ với trai tân, thậm chí còn trở nên nghiêm trọng hơn, đã tới tình trạng này rồi.

Trước bàn ăn, thanh niên bị phân biệt đối xử có chút buồn rầu, yên lặng đi lấy bữa sáng, hóa bi thương thành sức ăn.

Trong lòng nó rất mất mát, nó còn muốn làm rất nhiều tư thế với Lâm Chức cơ, tiếc là Lâm Chức nhìn một phát đã nhận ra. Mà với sức mạnh của y và huyết khế, nó không thể ép buộc Lâm Chức làm gì, đành phải ngoan ngoãn nghe lời.

Thanh niên vừa uống sữa nóng vừa hi vọng trong lòng Tạ Thanh vĩnh viễn không thoát được, nếu vậy thì dù có là Lâm Chức cũng không thể thay đổi kết quả.

"Cốt lõi của phó bản này là gì?"

Lâm Chức nhìn thanh niên, bỗng đặt câu hỏi. Phó bản này dường như không có một hạt nhân cụ thể, nó làm cách nào để vận hành? "Vợ à, em không thích anh còn muốn dựa vào anh để có được đáp án, như vậy có phải quá tàn nhẫn không. Em dỗ anh chút cũng được mà, nếu em bằng lòng hôn anh một cái, anh sẽ nói hết. Anh sẽ không quá đáng như hắn đâu, sẽ không nói mấy câu như là em hôn anh một cái anh sẽ hôn lại."

Đôi mắt nó sáng trong nhìn Lâm Chức, mắt phượng xinh đẹp cong cong.

Trong thế giới bóng, Tạ Thanh vừa chửi bậy vừa đá vỡ đầu một con quái vật.

Dỗ mẹ mày, hôn mẹ mày, đụ mẹ còn giẫm tao nữa, đợi chừng nào về tao phải giẫm chết mày. Trời mưa bố bung dù, không mưa bố che ô chống nắng, vào phòng tắt điện, đụ mẹ mày đừng hòng ra ngoài!

Mạnh Linh im re không nói gì, cô hiểu sự tức giận của Tạ Thanh, lúc đi làm cô cũng hận tất cả mọi người, vợ mình bị cướp như thế sẽ còn hận hơn.

"Mi có thể không trả lời."

Ánh nắng cực nóng đổ lên mặt Lâm Chức, khiến làn da trắng lạnh hơi ửng hồng, y lại như không hay biết gì, ngón tay nghịch đồng tiền của Tạ Thanh.

Đây là thứ y lấy từ áo hoodie của hắn sau khi phát hiện Tạ Thanh bị đổi hồn.

Trên thực tế đáp án này với Lâm Chức cũng không quan trọng, y chỉ là tò mò thôi.

Chân tướng có là gì thì cũng không ảnh hưởng tới y, y không thể vĩnh viễn cùng Tạ Thanh vượt từng phó bản, đợi chữa trị thành công, thế giới này sẽ biến mất.

Cái bóng nói nhỏ: "Vợ à, em vô tình thế."

Nó cắn sandwich, nuốt xuống mới nói: "Hay là như vậy đi, chúng ta trao đổi đồng giá nhé, anh trả lời một câu, em cũng phải trả lời một câu."

Lâm Chức nhướng mày, sau đó gật đầu: "Được."

"Vậy để anh trả lời câu hỏi kia của em, phó bản này đúng là không có hạt nhân, vì đây chỉ là một truyền thuyết. Người ta đồn rằng trên biển có một cái thuyền kì lạ như vậy, ở đây cái bóng sẽ sinh ra ý thức, biến chủ thể thành bóng. Lời đồn này lan truyền ngày một rộng rãi, người tin cũng rất nhiều, sức mạnh của thuyền cũng sẽ mạnh hơn, cho tới một ngày nó thật sự xuất hiện."

Lâm Chức đã hiểu. Tức là ngoài chấp niệm của con người ra thì quần thể tán đồng cũng sẽ thúc đẩy sinh trưởng thứ không thuộc về thế giới nhân loại, xét về mặt nào đó thì nó tương tự như tín ngưỡng tạo thần.

"Vậy đến lượt anh hỏi, để xem anh muốn hỏi gì nhỉ." Thanh niên chống cằm suy tư, trầm ngâm một hồi rồi tràn đầy phấn khởi nói: "Em thích nhất tư thế nào?"

Câu này Lâm Chức gần như không cần nghĩ đã đáp: "Cái nào cũng được, sướng là được."

Y không thiên vị tư thế nào, với y thì hưởng thụ là được.

"Trả lời chung chung quá, khác gì không trả lời đâu, em chọn ra cái nào em thích nhất đi?"

Lâm Chức hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Mi cũng tốt bụng nhỉ, thay Tạ Thanh hỏi câu này."

"Anh còn lâu mới hỏi hộ hắn, nếu hắn không ra được thì anh mới là người ở bên cạnh em, anh chắc chắn sẽ làm tốt hơn hắn."

"Không bao giờ có chuyện đó."

"Em tin tưởng hắn vậy sao?"

"Cũng không hẳn, nếu hắn không về được thì ta sẽ đích thân moi tim hắn. Ngoài chính hắn ra, trái tim đó chỉ có thể làm việc cho ta."

Mặt mày Lâm Chức không có lấy một gợn sóng, khuôn mặt bình thản xinh đẹp thoáng trở nên âm u rét lạnh, hiện ra bản chất của thi thể.

Y khiến người ta khó lòng nói được đây rốt cuộc là yêu thích hay là tàn nhẫn, hay thích của ma quỷ vốn dã man như vậy.

Tựa như đóa hoa hấp thụ máu thịt để sinh tồn, thà rằng hút khô dinh dưỡng của chủ thể kí sinh cũng không chịu buông tha.

Ngón tay đặt trên bàn của thanh niên vô thức run rẩy, không phải là sợ, mà là phấn khởi.

Nó nhìn chằm chằm Lâm Chức, phấn chấn nói: "Vợ ơi, anh yêu cái sự bá đạo của em chết đi được."

Nó có vẻ không quan tâm việc Lâm Chức tỏ rõ nó chỉ có kết cục là tan biến, hân hoan vui mừng ngưng tụ trong mắt.

Bên trong thế giới bóng, Tạ Thanh hít sâu một hơi.

Mạnh Linh lo âu hỏi: "Sao vậy, anh mệt rồi à?"

Tạ Thanh lắc đầu, nghe mà cứng, may mà chỗ này tối, đồng đội không nhìn thấy.

Ở thế giới tràn ngập ánh sáng, Lâm Chức nhắm mắt làm ngơ với cái bóng.

Y tung đồng xu lên, xòe tay ra bắt.

Mặt hoa ngửa lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện