Hạ Sách Minh nhướng mày.

Không phải chứ? Là em trai à? Lẽ nào người hôm qua liên lạc và cảnh cáo Trình Tử Đường, còn gửi cả búp bê dính m.á.u đến lại là một trẻ vị thành niên ư? 【Không lâu trước đây, cậu ta đã tố cáo công ty của cha mình làm giả sổ sách, trốn thuế, và thành công đưa cha mình vào tù. Cha bị bắt, những người trước đây giúp họ che giấu cũng sợ bị liên lụy nên chắc chắn sẽ không dám dính líu đến Trình Tử Đường nữa. Giờ gây sự chú ý của cảnh sát theo kế điệu hổ ly sơn, có thể nhân cơ hội giao chứng cứ việc hai kẻ cặn bã đó tráo thuốc chống trầm cảm của Hoàng Lạc Tuyền, khiến cô ấy bị kích động nhảy lầu cho cảnh sát để đòi lại công bằng cho mẹ mình.】

【Có thể khiến kẻ xấu phải trả giá là việc rất hả hê, chỉ là không biết làm vậy có ảnh hưởng gì đến công việc tương lai và cuộc sống của cậu ta không? Vì loại cặn bã đó mà hủy hoại bản thân thì không đáng chút nào.】

Nhìn vẻ trầm ngâm của cô, Thẩm Ngôn khẽ cong môi:

“Dù không biết người nhắm vào Trình Tử Đường là ai, nhưng đã dám quyết liệt như vậy thì chắc chắn cũng đã chuẩn bị tinh thần gánh chịu hậu quả cho hành động của mình rồi.”

Trong lúc nói chuyện, Thẩm Ưu thấy Trịnh Cao Viễn từ nhà vệ sinh mang ra một cây lau mới bị ướt, lặng lẽ lau đi vết m.á.u trên sàn.

Một số vết m.á.u đã khô và bám chặt xuống sàn, phải tốn khá nhiều công sức mới lau sạch được. Nhưng Trịnh Cao Viễn vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không hề tỏ ra ghét bỏ.

Mọi người đều muốn tránh xa, chỉ có Trịnh Cao Viễn tự giác nhận lấy việc lau dọn sàn nhà.

Thấy vậy, Hạ Sách Minh cảm thán:

“Trời đất, Tiểu Trịnh, cậu siêng thật đấy! Ba mẹ cậu mà có được đứa con trai như cậu chắc cười không khép được miệng luôn á? Chứ như tôi đây, mỗi lần về nhà là nằm ườn bị mắng te tua luôn.”

Nghe Hạ Sách Minh nói vậy, Thẩm Ưu khẽ nhíu mày, định lên tiếng ngăn lại, nhưng miệng Hạ Sách Minh nhanh quá, chớp mắt là nói xong hết rồi.

Động tác lau nhà của Trịnh Cao Viễn khựng lại một chút, rồi cười giả lả, nói như không có gì:

“Mẹ tôi mất cách đây vài năm rồi.”

Đồng tử Hạ Sách Minh co lại:

“À? Tôi xin lỗi nha! Tôi không biết là...”

Cậu ta tỏ vẻ hối lỗi, hiếm khi thấy lúng túng như vậy, muốn xin lỗi nhưng lại sợ nói nhiều quá sẽ khiến Trịnh Cao Viễn thêm buồn.

“Không sao đâu,” Trịnh Cao Viễn ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh, thở dài rồi cười:

“Thật ra tôi vẫn luôn cảm thấy có lỗi với bà. Nhà tôi không phải khá giả gì, nhưng mẹ tôi luôn tôn trọng ý kiến của tôi, ủng hộ quyết định của tôi. Biết tôi thích diễn xuất, bà ủng hộ tôi theo con đường nghệ thuật, luôn tin rằng một ngày nào đó tôi sẽ nổi tiếng, lên truyền hình, được bà nhìn thấy. Bà còn mong tôi sẽ giống như mấy ngôi sao lớn, đứng trên bục nhận giải và cảm ơn bà trong bài phát biểu.”

Miệng thì nói “không sao đâu”, nhưng ai cũng thấy ánh lệ lấp lánh trong mắt anh, nghe rõ giọng nói nghẹn ngào đến mức gần như vỡ òa.

Như nhận ra mình càng nói càng xúc động, Trịnh Cao Viễn vội hít sâu, nhún vai cười:

“Haiz, hồi trẻ ai chẳng từng mơ làm ngôi sao chứ, nhưng giờ tôi thấy làm lá cây, hoặc làm cái nền đứng im một chỗ cũng được. Lá cây cũng có giá trị của nó. Nếu sau này thật sự không trụ nổi nữa, tôi sẽ về quê thừa kế vườn cây của ba tôi, ha ha ha.”

Thẩm Ngôn như đang suy tư, đột nhiên lên tiếng hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Anh thật sự cam lòng sao?”

Dù mẹ đã mất, nhưng kỳ vọng mà bà dành cho anh vẫn chưa bao giờ tan biến trong lòng anh, ngược lại càng trở thành một loại chấp niệm. Nếu không, anh đã chẳng vô thức nói ra những điều ấy lúc này.

Nhìn Trịnh Cao Viễn cố tỏ ra nhẹ nhàng, khóe mắt Thẩm Ưu bỗng thấy ươn ướt. Cô đưa tay lau đi giọt lệ vừa trào ra nơi khóe mắt, thầm thay anh trả lời—

【Tất nhiên là không cam lòng rồi!】

【Haizz, Tiểu Trịnh tốt thật đấy, nhưng anh chưa từng nghe câu “Người tốt thì hay bị bắt nạt!” sao?】

Nghe vậy, Trịnh Cao Viễn ngẩn người.

Gì cơ...? Ý là sao? Anh đâu thấy ai bắt nạt mình đâu?

【Thật ra anh vốn dĩ nên được đoàn phim “Tuyết Trung Ảnh” đến trường casting chọn làm nam chính ngay từ khi còn chưa tốt nghiệp. Rồi nhờ ngoại hình xuất sắc và năng lực chuyên môn vượt trội mà nổi tiếng chỉ sau một đêm, sau đó được ký hợp đồng với quản lý hàng đầu của Giải Trí Ưng Dược, tài nguyên càng lúc càng nhiều, chưa đến một năm đã lên hàng sao hạng A, mua nhà lớn cho gia đình. Mẹ anh cũng sẽ không vì thiếu tiền mà giấu bệnh, để rồi bệnh tình kéo dài đến mức không thể cứu chữa...】

Mắt Trịnh Cao Viễn ánh lên vẻ kinh ngạc, vốn muốn phản bác Thẩm Ưu vì những điều cô nói vốn không phải là cơ hội của mình mà là của người khác, nhưng khi nghe đến chuyện mẹ mình giấu bệnh, tim anh như bị đ.â.m một nhát, nghẹn lời.

Sao Thẩm Ưu lại biết chuyện mẹ anh vì giấu bệnh nên bệnh tình nặng dần, đến mức không thể cứu được nữa?

Rõ ràng lúc nãy anh chưa từng nói ra điều đó mà?

Với lại việc cô ấy nói “vốn dĩ” là có ý gì?

Ánh mắt Trịnh Cao Viễn trở nên khó hiểu khi nhìn cô, vô tình nhận ra những người khác cũng đang chăm chú nhìn về phía họ, hóng chuyện không chớp mắt.

【Tiểu Trịnh chính là vì quá tốt, không đề phòng người khác nên mới bị cái tên tiểu nhân cùng phòng Trương Khang Soái hại thê thảm như vậy!】

Mọi người: Hả? Ý là sao chứ?

Nghe đến cái tên “Trương Khang Soái”, trong đầu Hạ Sách Minh lập tức hiện lên gương mặt quen thuộc hay xuất hiện trên màn ảnh rộng, ngạc nhiên đến mức há hốc mồm, gần như có thể nhét cả quả trứng gà vào.

Người tên Trương Khang Soái mà Ưu Ưu nói, chẳng lẽ là người anh biết kia sao??

Trịnh Cao Viễn cũng sững người.

Sao Thẩm Ưu lại biết Trương Khang Soái là bạn cùng phòng thời đại học với anh chứ? Rõ ràng từ năm ba, sau khi nhờ “Tuyết Trung Ảnh” mà nổi tiếng, hắn ta đã chuyển ra ngoài ở riêng, còn dặn dò những người còn lại không được nói với ai rằng từng là bạn cùng phòng của hắn.

Dù không hiểu tại sao Trương Khang Soái lại yêu cầu như vậy, nhưng trước khi đi, hắn đã phát cho mỗi người một bao lì xì to như phí bịt miệng.

Trịnh Cao Viễn nghĩ, chắc Trương Khang Soái lúc đó đã đoán trước rằng mình sẽ nổi tiếng, sợ bị những người từng chung phòng lợi dụng danh tiếng, ảnh hưởng đến hình ảnh cá nhân nên mới phòng trước như vậy. Ngoài lý do đó, anh không nghĩ ra được gì khác.

Trịnh Cao Viễn chưa bao giờ muốn nhờ vào danh tiếng của người khác, đặc biệt là khi Trương Khang Soái càng lúc càng nổi, suốt bao năm qua, anh luôn giữ lời, chưa từng hé môi kể ra chuyện từng là bạn cùng phòng với hắn.

Ngay từ lúc nghe Thẩm Ưu nói đến chuyện được đoàn phim “Tuyết Trung Ảnh” chọn làm nam chính, nổi tiếng rồi ký hợp đồng với công ty lớn, anh đã muốn phản bác—
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện