Thứ hạng cuối cùng của cuộc thi thảm gai đau đớn như sau:
Nhóm của Tần Chi Ngộ đứng nhất.
Nhóm Nghiêm Lập Hâm đứng nhì
Và nhóm Vương Bốc Kiệt đứng ba.
Tuy nhiên, vì Dương Tư Thu trong lúc thi đã bị rớt xuống một lần, cả nhóm phải vội vàng luống cuống loay hoay mất một lúc mới tiếp tục được, dẫn đến việc hoàn thành trễ giờ nghiêm trọng, không nhận được điểm nào.
Dương Tư Thu mặt mày ủ rũ, tự trách:
“Xin lỗi mọi người, chắc tại tôi nặng quá, làm liên lụy đến cả nhóm rồi.”
Vương Bốc Kiệt mệt đến mức không nói nổi lời nào, ngồi bệt xuống ghế thở hồng hộc, nghe vậy chỉ có thể phất tay, không thể nói thành câu.
Người còn có thể nói chuyện là Vương Phi Phàm, khi thấy Dương Tư Thu rớt xuống đã không kiềm được mà chửi thề một tiếng.
Trong lòng anh vẫn đang bực, giờ thấy Dương Tư Thu chủ động nhận lỗi, anh mở miệng muốn nói gì đó, cuối cùng lại chẳng thể nói ra được lời an ủi nào, để mặc cô rơi vào cảnh ngượng ngùng.
Thẩm Ưu vừa nhai hạt dưa khô đến mức miệng khát khô, tu một hơi nước lớn, bên ngoài thì giả vờ tỏ ra đồng cảm, nhưng trong lòng lại hả hê cười thầm:
【Càng cố gắng, càng bất hạnh.】
Thấy nhóm kia cố gắng đến thế mà kết quả chẳng khác gì nhóm mình bỏ cuộc, Hạ Sách Minh lập tức thấy dễ chịu.
Anh đồng tình gật đầu, lặp lại câu:
“Càng cố gắng, càng bất hạnh!”
“Hả?”
Thẩm Ưu nhìn anh ngạc nhiên.
Trùng hợp thật đấy, cô vậy mà lại có cùng ý nghĩ với đàn em của chị mình?!
Bên kia, Tề Mỹ vừa lau mồ hôi cho Tần Chi Ngộ, vừa mở nắp chai nước, đưa tận miệng anh, quan tâm hỏi han:
“A Ngộ, anh không sao chứ? Thực ra anh đã dẫn đầu rồi, không cần cố đến vậy đâu, không thì đã chẳng mệt thế này rồi.”
Tần Chi Ngộ mím môi không nói gì.
Nghe vậy, Thẩm Ưu chỉ mỉm cười không đáp, ẩn giấu công lao và danh tiếng.
【Hừm hừm, con nhỏ giả tạo, biết cái gì? Anh ta ghen đấy, thấy vợ mình bị người khác cõng nên không vui, âm thầm cạnh tranh cơ mà!】
【Nhưng mà Nghiêm Lập Hâm thấy đuổi không kịp thì bỏ cuộc luôn rồi haha, dù sao tên yếu ớt Vương Bốc Kiệt cộng với người rơi khỏi lưng là gánh nặng cũng chẳng đuổi nổi, nhóm họ ung dung giành hạng hai, đây là trận đấu độc lập không ai quan tâm ngoài Tần Chi Ngộ!】
【Nói mới nhớ, Tần Chi Ngộ đúng là tiêu chuẩn kép, tự mình cõng thanh mai trúc mã không thấy có lỗi, còn dám ghen! Sao mình lại từng thích cái couple này nhỉ? Đúng là tuột mood, chắc lúc đó đang bệnh, đầu óc không tỉnh táo rồi!】
Thẩm Ngôn: “…”
Cô ấy có biết mấy câu này đắc tội biết bao người không? Hạ Sách Minh nhìn Thẩm Ưu một cách kinh ngạc, lại nhìn những người đang trừng mắt với cô vì nghe thấy suy nghĩ trong đầu, lén giơ ngón cái với đại ca nhà mình.
Không trách sao đại ca nhất quyết đòi theo em gái tham gia show thực tế này, nếu không theo thì chắc em gái đã bị người ta úp bao đánh mấy lần rồi!
Chung Y Nhân đang mở nắp chai nước khoáng, nghe vậy thì khựng lại.
…Tần Chi Ngộ ghen vì cô chung nhóm với Nghiêm Lập Hâm? Làm gì có chuyện đó chứ?
Suy nghĩ bị Thẩm Ưu nói toạc ra giữa đám đông, gương mặt Tần Chi Ngộ có hơi mất tự nhiên, nhưng trong lòng lại nảy sinh chút mong đợi, giả vờ như vô tình liếc sang phía Chung Y Nhân.
Thấy cô không nhìn mình, ánh mắt anh tối lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tề Mỹ cũng nghe thấy suy nghĩ của Thẩm Ưu, cô cắn môi, không cam lòng yếu thế, như thể muốn chứng minh điều gì đó, cố tình cao giọng nói:
“A Ngộ, anh thật lợi hại! Em biết là vì anh thương em, nghe em nói đói nên mới cố gắng kết thúc trò chơi nhàm chán này sớm để em còn được ăn trưa!”
Hừ, Thẩm Ưu là cái thá gì chứ, có phải là giun trong bụng A Ngộ đâu mà dám đoán mò suy nghĩ của người khác?! Cô ta nói toàn sai!
【Hahaha, nói vậy mà cô tin à? Lừa mình dối người cũng nên có chừng mực chứ? Người ta nói rồi, dưa bị ép chín thì không ngọt, không những không ngọt mà còn chẳng giải khát, biết đâu còn là quả dưa chưa chín, ăn vào chát miệng ấy chứ!】
Nếu là trước hôm nay, Thẩm Ưu chắc chắn sẽ nhảy ra phản pháo Tề Mỹ vài câu, sau đó chạy đến trước mặt Chung Y Nhân nói cho cô biết: Tần Chi Ngộ thực sự quan tâm cô, rồi còn tận tình khuyên Tần Chi Ngộ đừng làm người khó đoán nữa, hãy thẳng thắn đối diện với tình cảm, nói ra điều trong lòng để người kia cảm nhận được, giúp họ hóa giải mọi hiểu lầm, dọn sạch mọi rào cản.
Nhưng giờ thì sao?
Thẩm Ưu: Xin mời Tần Chi Ngộ và Tề Mỹ khóa sổ luôn, cảm ơn.
Trò chơi thứ hai là "Giẫm bóng bay", mỗi người buộc hai quả bóng bay ở chân, khi bắt đầu sẽ cố giẫm nổ bóng của đội khác và bảo vệ bóng của mình. Trong vòng 10 phút, đội nào còn lại nhiều bóng nhất sẽ thắng.
Trò này yêu cầu tất cả khách mời tham gia, Thẩm Ưu không còn lý do gì để tiếp tục lười biếng từ chối nữa.
Thẩm Ưu nhíu mày.
Cô nhớ rõ trò chơi thứ hai trong ‘Bách khoa tra khảo chuyện xấu thiếu đạo đức’ không phải cái này mà ta? Sao lại đổi rồi?
Chẳng lẽ là tổ chương trình nhìn ra cô muốn lười biếng nên cố tình đổi trò?
Nghe thấy suy nghĩ của cô, nhân viên chương trình lặng lẽ gãi mũi…
…Cô ấy đoán đúng thật rồi.
Chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân, nhân viên đã giục họ nhanh chóng buộc bóng vào chân. Sau khi xác nhận tất cả đã sẵn sàng, tiếng còi vang lên, mọi người bắt đầu di chuyển.
Thẩm Ngôn quay đầu muốn tìm cô, nhưng mới quay đã thấy cô chạy thẳng về rìa sân chơi.
Thẩm Ưu không có hứng thắng thua, chỉ muốn tìm nơi an toàn trú ẩn, không muốn giẫm bóng người khác, cũng chẳng muốn bị ai giẫm bóng mình.
Dù sao tiếng bóng bay nổ cũng quá chói tai.
Tuy nhiên, đám người đã sớm thù dai với cô làm sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này?
Chưa kịp tìm chỗ trốn, những người đuổi theo phía sau đã phối hợp vô cùng ăn ý, mỗi người giữ vai cô một bên, đồng loạt giẫm nổ hết bóng của cô.
Thẩm Ưu: “…”
Được rồi được rồi, giẫm đi, cứ giẫm đi, nổ hết bóng là cô có thể an tâm lên khu vực quan sát tiếp tục nhai hạt dưa rồi.
Là khách mời đầu tiên bị loại do nổ hết bóng, Thẩm Ưu bước đến khu quan sát, vừa ngồi xuống ghế thì đã thấy hai người từng loại cô là Tề Mỹ và Vương Phi Phàm mặt đen như đ.í.t nồi bước đến ngồi cạnh.
Thẩm Ưu làm vẻ mặt ngạc nhiên:
“Ái chà, trùng hợp ghê, lại gặp rồi!”
Hai người: “…”
Trùng hợp cái quỷ gì! Lúc Thẩm Ngôn giẫm nổ bóng của bọn tôi, không phải cô đang reo hò vỗ tay trong lòng đấy à?!
Thấy họ không thèm đáp lời, Thẩm Ưu cũng không ngại, vừa nhai hạt dưa vừa ung dung xem chị mình tung hoành chiến trường, nhờ thân thủ linh hoạt và phản ứng nhanh, tránh được vòng vây của mọi người, từng bước từng bước giẫm nổ bóng họ, cuối cùng giành chiến thắng.
【Khắp trời nam đất bắc! Chị tôi là đẹp nhất!】
Hạ Sách Minh ngồi bên cạnh cô cũng đang nhai hạt dưa: “…”
Đáng ghét thật, sao em gái của đại ca khen mà nghe vần vậy chứ?
Không được, mình cũng phải tìm mấy câu chất chơi mới được!
Nhóm của Tần Chi Ngộ đứng nhất.
Nhóm Nghiêm Lập Hâm đứng nhì
Và nhóm Vương Bốc Kiệt đứng ba.
Tuy nhiên, vì Dương Tư Thu trong lúc thi đã bị rớt xuống một lần, cả nhóm phải vội vàng luống cuống loay hoay mất một lúc mới tiếp tục được, dẫn đến việc hoàn thành trễ giờ nghiêm trọng, không nhận được điểm nào.
Dương Tư Thu mặt mày ủ rũ, tự trách:
“Xin lỗi mọi người, chắc tại tôi nặng quá, làm liên lụy đến cả nhóm rồi.”
Vương Bốc Kiệt mệt đến mức không nói nổi lời nào, ngồi bệt xuống ghế thở hồng hộc, nghe vậy chỉ có thể phất tay, không thể nói thành câu.
Người còn có thể nói chuyện là Vương Phi Phàm, khi thấy Dương Tư Thu rớt xuống đã không kiềm được mà chửi thề một tiếng.
Trong lòng anh vẫn đang bực, giờ thấy Dương Tư Thu chủ động nhận lỗi, anh mở miệng muốn nói gì đó, cuối cùng lại chẳng thể nói ra được lời an ủi nào, để mặc cô rơi vào cảnh ngượng ngùng.
Thẩm Ưu vừa nhai hạt dưa khô đến mức miệng khát khô, tu một hơi nước lớn, bên ngoài thì giả vờ tỏ ra đồng cảm, nhưng trong lòng lại hả hê cười thầm:
【Càng cố gắng, càng bất hạnh.】
Thấy nhóm kia cố gắng đến thế mà kết quả chẳng khác gì nhóm mình bỏ cuộc, Hạ Sách Minh lập tức thấy dễ chịu.
Anh đồng tình gật đầu, lặp lại câu:
“Càng cố gắng, càng bất hạnh!”
“Hả?”
Thẩm Ưu nhìn anh ngạc nhiên.
Trùng hợp thật đấy, cô vậy mà lại có cùng ý nghĩ với đàn em của chị mình?!
Bên kia, Tề Mỹ vừa lau mồ hôi cho Tần Chi Ngộ, vừa mở nắp chai nước, đưa tận miệng anh, quan tâm hỏi han:
“A Ngộ, anh không sao chứ? Thực ra anh đã dẫn đầu rồi, không cần cố đến vậy đâu, không thì đã chẳng mệt thế này rồi.”
Tần Chi Ngộ mím môi không nói gì.
Nghe vậy, Thẩm Ưu chỉ mỉm cười không đáp, ẩn giấu công lao và danh tiếng.
【Hừm hừm, con nhỏ giả tạo, biết cái gì? Anh ta ghen đấy, thấy vợ mình bị người khác cõng nên không vui, âm thầm cạnh tranh cơ mà!】
【Nhưng mà Nghiêm Lập Hâm thấy đuổi không kịp thì bỏ cuộc luôn rồi haha, dù sao tên yếu ớt Vương Bốc Kiệt cộng với người rơi khỏi lưng là gánh nặng cũng chẳng đuổi nổi, nhóm họ ung dung giành hạng hai, đây là trận đấu độc lập không ai quan tâm ngoài Tần Chi Ngộ!】
【Nói mới nhớ, Tần Chi Ngộ đúng là tiêu chuẩn kép, tự mình cõng thanh mai trúc mã không thấy có lỗi, còn dám ghen! Sao mình lại từng thích cái couple này nhỉ? Đúng là tuột mood, chắc lúc đó đang bệnh, đầu óc không tỉnh táo rồi!】
Thẩm Ngôn: “…”
Cô ấy có biết mấy câu này đắc tội biết bao người không? Hạ Sách Minh nhìn Thẩm Ưu một cách kinh ngạc, lại nhìn những người đang trừng mắt với cô vì nghe thấy suy nghĩ trong đầu, lén giơ ngón cái với đại ca nhà mình.
Không trách sao đại ca nhất quyết đòi theo em gái tham gia show thực tế này, nếu không theo thì chắc em gái đã bị người ta úp bao đánh mấy lần rồi!
Chung Y Nhân đang mở nắp chai nước khoáng, nghe vậy thì khựng lại.
…Tần Chi Ngộ ghen vì cô chung nhóm với Nghiêm Lập Hâm? Làm gì có chuyện đó chứ?
Suy nghĩ bị Thẩm Ưu nói toạc ra giữa đám đông, gương mặt Tần Chi Ngộ có hơi mất tự nhiên, nhưng trong lòng lại nảy sinh chút mong đợi, giả vờ như vô tình liếc sang phía Chung Y Nhân.
Thấy cô không nhìn mình, ánh mắt anh tối lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tề Mỹ cũng nghe thấy suy nghĩ của Thẩm Ưu, cô cắn môi, không cam lòng yếu thế, như thể muốn chứng minh điều gì đó, cố tình cao giọng nói:
“A Ngộ, anh thật lợi hại! Em biết là vì anh thương em, nghe em nói đói nên mới cố gắng kết thúc trò chơi nhàm chán này sớm để em còn được ăn trưa!”
Hừ, Thẩm Ưu là cái thá gì chứ, có phải là giun trong bụng A Ngộ đâu mà dám đoán mò suy nghĩ của người khác?! Cô ta nói toàn sai!
【Hahaha, nói vậy mà cô tin à? Lừa mình dối người cũng nên có chừng mực chứ? Người ta nói rồi, dưa bị ép chín thì không ngọt, không những không ngọt mà còn chẳng giải khát, biết đâu còn là quả dưa chưa chín, ăn vào chát miệng ấy chứ!】
Nếu là trước hôm nay, Thẩm Ưu chắc chắn sẽ nhảy ra phản pháo Tề Mỹ vài câu, sau đó chạy đến trước mặt Chung Y Nhân nói cho cô biết: Tần Chi Ngộ thực sự quan tâm cô, rồi còn tận tình khuyên Tần Chi Ngộ đừng làm người khó đoán nữa, hãy thẳng thắn đối diện với tình cảm, nói ra điều trong lòng để người kia cảm nhận được, giúp họ hóa giải mọi hiểu lầm, dọn sạch mọi rào cản.
Nhưng giờ thì sao?
Thẩm Ưu: Xin mời Tần Chi Ngộ và Tề Mỹ khóa sổ luôn, cảm ơn.
Trò chơi thứ hai là "Giẫm bóng bay", mỗi người buộc hai quả bóng bay ở chân, khi bắt đầu sẽ cố giẫm nổ bóng của đội khác và bảo vệ bóng của mình. Trong vòng 10 phút, đội nào còn lại nhiều bóng nhất sẽ thắng.
Trò này yêu cầu tất cả khách mời tham gia, Thẩm Ưu không còn lý do gì để tiếp tục lười biếng từ chối nữa.
Thẩm Ưu nhíu mày.
Cô nhớ rõ trò chơi thứ hai trong ‘Bách khoa tra khảo chuyện xấu thiếu đạo đức’ không phải cái này mà ta? Sao lại đổi rồi?
Chẳng lẽ là tổ chương trình nhìn ra cô muốn lười biếng nên cố tình đổi trò?
Nghe thấy suy nghĩ của cô, nhân viên chương trình lặng lẽ gãi mũi…
…Cô ấy đoán đúng thật rồi.
Chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân, nhân viên đã giục họ nhanh chóng buộc bóng vào chân. Sau khi xác nhận tất cả đã sẵn sàng, tiếng còi vang lên, mọi người bắt đầu di chuyển.
Thẩm Ngôn quay đầu muốn tìm cô, nhưng mới quay đã thấy cô chạy thẳng về rìa sân chơi.
Thẩm Ưu không có hứng thắng thua, chỉ muốn tìm nơi an toàn trú ẩn, không muốn giẫm bóng người khác, cũng chẳng muốn bị ai giẫm bóng mình.
Dù sao tiếng bóng bay nổ cũng quá chói tai.
Tuy nhiên, đám người đã sớm thù dai với cô làm sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này?
Chưa kịp tìm chỗ trốn, những người đuổi theo phía sau đã phối hợp vô cùng ăn ý, mỗi người giữ vai cô một bên, đồng loạt giẫm nổ hết bóng của cô.
Thẩm Ưu: “…”
Được rồi được rồi, giẫm đi, cứ giẫm đi, nổ hết bóng là cô có thể an tâm lên khu vực quan sát tiếp tục nhai hạt dưa rồi.
Là khách mời đầu tiên bị loại do nổ hết bóng, Thẩm Ưu bước đến khu quan sát, vừa ngồi xuống ghế thì đã thấy hai người từng loại cô là Tề Mỹ và Vương Phi Phàm mặt đen như đ.í.t nồi bước đến ngồi cạnh.
Thẩm Ưu làm vẻ mặt ngạc nhiên:
“Ái chà, trùng hợp ghê, lại gặp rồi!”
Hai người: “…”
Trùng hợp cái quỷ gì! Lúc Thẩm Ngôn giẫm nổ bóng của bọn tôi, không phải cô đang reo hò vỗ tay trong lòng đấy à?!
Thấy họ không thèm đáp lời, Thẩm Ưu cũng không ngại, vừa nhai hạt dưa vừa ung dung xem chị mình tung hoành chiến trường, nhờ thân thủ linh hoạt và phản ứng nhanh, tránh được vòng vây của mọi người, từng bước từng bước giẫm nổ bóng họ, cuối cùng giành chiến thắng.
【Khắp trời nam đất bắc! Chị tôi là đẹp nhất!】
Hạ Sách Minh ngồi bên cạnh cô cũng đang nhai hạt dưa: “…”
Đáng ghét thật, sao em gái của đại ca khen mà nghe vần vậy chứ?
Không được, mình cũng phải tìm mấy câu chất chơi mới được!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương