Nghe câu này xong thì vẻ mặt 3 người Tần Hoan lại càng khó coi hơn nữa.

Ngụy Kỳ Chi cảm thấy không đúng, "Sao thế? Có vấn đề gì à?"

Tần Hoan lại nói, "Ban nãy Triệu Vu thị nói mấy hôm nay Triệu Gia Hứa cực kỳ bận rộn, thường xuyên về nhà rất muộn. Triệu Gia Hứa nói với nàng rằng trong trường của Ngụy phủ có mấy đệ tử mới, bọn họ không theo kịp cho nên hắn mới phải ở lại dạy kèm riêng."

Ngụy Kỳ Chi nở nụ cười, "Không thể có chuyện đó, đám tiểu bối của Ngụy gia ta đều biết, gần đây có mấy người nói muốn đến Quốc tử giám mới là sự thật. Còn các tiểu bối khác thì còn chưa đến lúc phải đến trường đi học."

Ngụy Kỳ Chi nói câu này cũng tương tự với lời của Hà Văn Tài, ngược lại lời Triệu Vu thị nói lại có nghi vấn trùng trùng. Triệu Gia Hứa này rõ ràng là đang lừa gạt thê tử mình, Triệu Vu thị lại cho rằng hắn nói thật. Nếu như vậy thì mấy hôm nay Triệu Gia Hứa rời khỏi Ngụy phủ từ sớm sau đó lại đi đâu? Nếu có thể điều tra rõ được điều này thì chắc hẳn sẽ có phát hiện mới rồi.

"Đa tạ Ngụy công tử đến đây chuyến này, nhờ có lời nói của ngươi thì bọn ta mới biết được thêm nhiều đều hơn."

Trịnh Bạch Thạch nói lời cảm tạ, Ngụy Kỳ Chi biết hôm nay không phải là lúc hàn huyên tâm sự cho nên nói thêm vài câu nữa liền cáo từ rời khỏi. Tần Hoan nghĩ nghĩ, "Ta đi kiểm tra lại một chút, trên người hắn thế nào cũng sẽ để lại dấu vết."

Nghiệm thi là một công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ, chỉ sơ xảy mà bỏ sót 1 điều thì cũng sẽ có khả năng bỏ qua một tin tức cực kỳ mấu chốt. Tần Hoan xoay người đi vào hậu đường, lại tỉ mỉ kiểm tra lại thi thể Triệu Gia Hứa một hồi, lúc nàng còn đang do dự có cần mổ nghiệm hay không thì nàng lại thấy một dấu vết nhỏ trên y phục của hắn.

"Chỗ này có đường chỉ mới may lên..."

Áo tơ lụa của Triệu Gia Hứa không nhìn ra được gì, nhưng khi Tần Hoan lật mặt sau lên thì đã phát hiện ra chỗ ống tay áo và bả vai có dấu vết may vá. Bởi vì áo trắng mặc lâu ngày sẽ chuyển màu, nên cho dù dùng chỉ trắng để may lại thì cũng có thể phát hiện ra được. Tần Hoan biết đây là dấu vết vừa may xong, nhưng lúc nàng nhìn vào đường kim mũi chỉ đó lại có cảm giác là lạ.

Trịnh Bạch Thạch nói, "Hắn đã có thê tử, có người may vá xiêm y cho hắn thì cũng cực kỳ bình thường."

Vừa dứt lời thì Trịnh Bạch Thạch liền phủ định luôn câu nói của bản thân.

Triệu Vu thị nói là Triệu Gia Hứa không có ham mê gì khác, nhưng hắn lại bắt đầu nói dối nàng ta. Nếu như đi thăm hỏi tụ tập với đám bạn văn thơ thì có gì mà không thể cho nàng biết? Bởi vậy chỉ có một lý do duy nhất chính là hắn không thể nói cho Triệu Vu thị biết được nơi hắn đi, do Triệu Vu thị không thích hoặc không thể tiếp thu. Một khi đã như vậy thì chắc hẳn sẽ khiến cho người ta nghĩ đến chuyện nữ nhân bên ngoài.

Trịnh Bạch Thạch lập tức nói, "Ta phái người đi thăm hỏi."

Nói xong Trịnh Bạch Thạch lại xoay người đi ra khỏi hậu đường, Tần Hoan gật gật đầu sau đó liền xem xét tỉ mỉ y phục của Triệu Gia Hứa. Khi nhìn đến quần, Tần Hoan liền phát hiện ra ở mặt trong quần, ngay trên đùi có dính một vết bẩn màu trắng. Tần Hoan chau mày, một lúc sau trên mặt mới có vẻ bừng tỉnh, "Đây là nam tử..."

Nàng vừa ngước lên đã bắt gặp đôi mắt trong suốt của Yến Trì, vì thế 2 chữ 'tinh dịch' nàng không có cách nào nói thành lời cả. Những thứ này vốn là ngỗ tác luôn luôn phải nghiệm đến, nhưng hiện tại trong hậu đường này chỉ có nàng và Yến Trì, những thứ cực kỳ bình thường này đột nhiên lại trở nên hơi xấu hổ. Tần Hoan còn đang chần chừ, Yến Trì cứ tưởng có chuyện gì, nhưng khi hắn vừa nghiêng người lại thấy được vết bẩn màu trắng kia. Yến Trì là một đại nam nhân 22 tuổi nên đương nhiên vừa nhìn đã biết được đây là cái gì, ánh mắt hắn lập tức liền trở nên thâm trầm.

Tần Hoan né tránh tầm mắt Yến Trì, nàng ho nhẹ một tiếng, "Xem ra chắc chắn là Triệu Gia Hứa không hề giống như trong suy nghĩ của Triệu Vu thị."

Nói xong nàng xoay người lại, tiếp tục kiểm tra thi thể Triệu Gia Hứa.

Yến Trì thấy Tần Hoan hơi có vẻ né tránh chạy trối chết nên hắn liền cong môi khẽ nở nụ cười.

Lúc Trịnh Bạch Thạch quay lại liền phát hiện bầu không khí có gì đó không đúng, Tần Hoan đang ở bên cạnh viết lại những điều mình thấy được. Mặc dù nàng không nói ra nhưng trên nghiệm trạng vẫn phải viết chi tiết chuyện này xuống. Người mà Trịnh Bạch Thạch phái đi hỏi chuyện may vá của Triệu Vu thị thì chắc hẳn cũng sẽ hỏi ra được một ít, đợi đến khi Tần Hoan viết xong thì buổi nghiệm thi hôm nay đến đây kết thúc.

Trời bên ngoài không còn sớm, Tần Hoan cảm thấy hơi đói bụng, nàng rửa tay xong thì rửa mặt chải đầu sơ qua, những chuyện tiếp theo của nha môn thì nàng không tiện tham dự quá nhiều cho nên mới chuẩn bị cáo từ. Trịnh Bạch Thạch đang tập hợp lại những lời khai ban nãy cùng Yến Trì, nghe thấy vậy ông liền nói, "Điện hạ, chắc là vẫn phải phiền người đưa Quận chúa trở về, ta phái Triển Dương đi đón Quận chúa, mà hiện tại Triển Dương lại ra ngoài rồi."

Yến Trì làm gì có chuyện thấy không ổn chứ, hắn nói mấy câu với Trịnh Bạch Thạch sau đó liền dẫn Tần Hoan ra ngoài.

Tần Hoan lên xe ngựa, sau đó Yến Trì vén rèm vào trong, thấy mặt trời đã ngả về phía Tây nên hắn hỏi, "Có phải đói bụng rồi không?"

Tần Hoan định lắc đầu theo bản năng thế nhưng hắn vừa dứt lời thì bụng nàng đã kêu vang một tiếng. Tiếng kêu rất lớn khiến cho chính Tần Hoan cũng ngớ người, đến khi nhìn được ý cười trong mắt Yến Trì thì nàng chau mày rồi nhìn xuống bụng mình, trên mặt cũng hơi đỏ. Yến Trì thấy mấy động tác này của nàng thì không nhịn được mà lập tức bật cười, cánh tay lại vươn ra ôm lấy Tần Hoan vào trong lòng. Tần Hoan hừ nhẹ một tiếng, "Có gì mà buồn cười? Ta đói bụng mà thôi!"

Yến Trì tựa cằm lên hõm vai Tần Hoan, cười đến mức ngực rung động, "Nàng sáng sớm đã bị gọi đến đây, Trịnh Đại nhân cũng không nghĩ được đến những điểm này. Vất vả cho nàng rồi, ta dẫn nàng đến một chỗ tốt, đảm bảo nàng ăn no."

Tần Hoan quay sang nhìn hắn, "Đi đâu thế? Túy Hương lâu à?"

Túy Hương lâu là quán ăn nổi tiếng nhất trong kinh thành, bởi vậy cho nên nơi đầu tiên nàng nghĩ đến chính là Túy Hương lâu.

Yến Trì cười, "Lúc nàng vừa mới về kinh thì Tam ca nàng đã dẫn nàng đến Túy Hương lâu rồi, hôm nay ta dẫn nàng đến nơi khác. Chỗ Túy Hương lâu đông người nhiều mắt, nếu như nàng muốn đến đó thì ta cũng vui lòng."

Tần Hoan mới không thèm đến đó thì có! Còn Yến Trì sao lại biết Tần Diễm dẫn nàng đến Túy Hương lâu? Lúc đó hắn còn chưa về kinh mà!

Tần Hoan thở dài, chắc hẳn Bạch Anh ở bên ngoài đã bẩm báo cho hắn rồi.

Xe ngựa này không phải xe ngựa của quan phủ, Yến Trì căn dặn một câu thì rất nhanh xe đã chạy dọc theo con đường ven hướng về phía thành Đông. Trước đây đương nhiên Tần Hoan cũng không quen thuộc kinh thành lắm, hiện tại nhìn thấy phương hướng này thì nàng cũng không biết Yến Trì muốn đưa nàng đi đâu. Nhưng nơi mà Yến Trì nói đương nhiên sẽ khiến cho nàng yên tâm.

Xe ngựa đi thẳng về thành Đông, rất nhanh liền ra khỏi nơi phồn hoa đô hội. Thành Đông chính là nơi quý tộc cư ngụ, nhưng ở sát bên rìa lại là nơi tọa lạc của dân chúng nằm rải rác. Chỗ này ngẫu nhiên vẫn thấy được tiệm rượu tiệm trà, dân chúng nơi đây đa phần đều là những thế gia đã sa sút. Mặc dù sa sút thế nhưng vẫn rất giữ được nề nếp, bọn họ đi dọc đường đều thấy cổng và sân viện vẫn chỉnh tề nghiêm ngặt nhưng lại chẳng thấy được mấy người. Rất nhanh, xe ngựa rẽ vào một con ngõ nhỏ hẹp, sau đó đi đến tận điểm cuối cùng thì mới dừng lại.

Thấy xe ngựa dừng lại rồi Tần Hoan mới tò mò vén rèm lên nhìn, thấy 4 phía đều là dân trạch thấp bé với tường trắng ngói xám, còn con đường trước mặt nàng đây là cửa sau của một viện. Tần Hoan không biết bên trong thế nào, thấy Bạch Phong tiến lên gọi cửa, cửa vừa mở ra liền nhìn thấy một gã sai vặt nhanh nhẹn thò đầu ra ngoài. Hắn cung kính cúi người hành lễ với xe ngựa sau đó xoay người chạy vào bên trong. Tần Hoan không biết chuyện gì, nhưng nàng vẫn còn đang tò mò thì đã nghe thấy tiếng bước chân vang vọng bên trong. Rất nhanh nàng nhìn thấy một bóng dáng đầy đặn nhưng cực kỳ quyến rũ bước ra, là một phụ nhân tuổi khoảng 40 với nhan sắc phi phàm.

Tần Hoan hạ màn xe ngựa xuống.

"Bái kiến Thế tử Điện hạ..."

Phụ nhân trung niên này hành lễ bên ngoài xe ngựa, lúc này Yến Trì mới cười nói, "Xuống xe thôi."

Yến Trì bước xuống xe ngựa thì phụ nhân trung niên này vừa nhìn thấy hắn đã cực kỳ vui vẻ, thấy hắn xuống xong quay người lại, sau đó màn xe được vén lên, một bóng dáng đơn thuần xinh đẹp bước ra. Phụ nhân hơi sững sờ, có vẻ như cực kỳ kinh ngạc, đợi đến khi Yến Trì đỡ Tần Hoan xuống thì đôi mắt bà lại càng trợn trừng lớn hơn. Nhưng rất nhanh, phụ nhân lại khôi phục vẻ cực kỳ vui mừng!

"Điện hạ, vị này là..."

Yến Trì liếc nhìn phụ nhân một cái, giọng nói lại cực kỳ ôn hòa, "Tầm Nương, đây là Vĩnh Từ Quận chúa."

Tầm Nương vừa nghe xong thì sự kinh ngạc trong đáy mắt ngày một sâu, bà vừa hăng hái lại vừa tò mò quan sát Tần Hoan từ trên xuống dưới tận 3 lần. Tầm Nương cười tươi đến mức không khép được miệng, "Đây... đây chính là Vĩnh Từ Quận chúa, khiến Quận chúa chê cười rồi. Bái kiến Quận chúa... không ngờ Thế tử Điện hạ... Ai da, mau mời vào mời vào..."

Nhìn Tầm Nương kích động vô vàn, Tần Hoan lập tức hơi mờ mịt.

Yến Trì kéo Tần Hoan một cái, lúc này nàng mới cất bước vào trong. Sau cánh cửa chính là một hồ nước hình vuông trồng đầy hoa sen, đi tiếp vào bên trong liền bắt gặp một Thủy các xây dựng ngay trên hồ sen. Song cửa sổ 4 phía đều mở ra, liếc mắt một cái liền có thể nhín thấy bố trí bên trong cực kỳ thanh lịch và cao quý. Tầm Nương vừa đi vừa cười nói, "Đúng là còn đang ngóng trông Điện hạ thì Điện hạ đã tới luôn rồi. Không ngờ Điện hạ còn dẫn theo Quận chúa đến đây, mấy hôm nay trong thành đâu đâu cũng nhắc đến Vĩnh Từ Quận chúa đó. Không ngờ, thật sự là không ngờ..."

Tần Hoan cảm thấy lời này của Tầm Nương không giống chỉ nói đến chuyện nàng vừa biết y thuật vừa biết nghiệm thi. Yến Trì không ngần ngại gì mà dẫn nàng đến đây chính là cực kỳ tín nhiệm Tầm Nương, tính về tuổi tác thì Tầm Nương này cũng tương tự với mẫu thân nàng. Rốt cuộc Tầm Nương là người nào? "Thủy các này ngày nào cũng được quét dọn, Điện hạ và Quận chúa có thể vào đó luôn. Chẳng qua các loại đồ ăn đều chưa chuẩn bị xong, Điện hạ và Quận chúa phải chờ một lát rồi, kẻ kia nhà ta lập tức đi làm cho Điện hạ."

Yến Trì nghe vậy liền nói, "Đừng vội, ta không báo trước nên các ngươi cứ từ từ chuẩn bị là được."

Tầm Nương vui vẻ đáp lời, đi được vài bước lại quay đầu về nhìn Tần Hoan, mặt mày vui mừng hớn hở. Bà càng nhìn Tần Hoan thì lại càng ra vẻ mãn nguyện, bước chân cũng nhẹ nhàng y như thiếu nữ trẻ tuôi. Tầm Nương dẫn thẳng Tần Hoan và Yến Trì vào trong Thủy các, tự mình mang dụng cụ đến đích thân pha rà cho 2 người, bà rót trà xong mới lên tiếng, "Xin Quận chúa và Điện hạ chờ một chút, giờ ta đi thúc giục kẻ kia nhà ta."

Yến Trì gật đầu, Tầm Nương lại vui mừng khấp khởi bước đi.

Mặc dù dáng người Tầm Nương hơi đẫy đà thế nhưng vẫn bảo dưỡng rất tốt. Bà có gương mặt trong như khay bạc, dung mạo tú lệ, cả người dù nhìn gần hay xa đều tỏa ra sự hòa ái, cộng thêm khi bà nhìn thấy Tần Hoan liền cực kỳ vui mừng, cho nên sự nhiệt tình và thân thiện lại càng cộng gộp với nhau.

Bà vừa đi, Tần Hoan liền bất giác mỉm cười, "Ai vậy?"

Yến Trì thấy Tần Hoan cực kỳ buông lỏng và thích thú liền nói, "Là người bên cạnh mẫu phi ta, sau khi mẫu phi qua đời thì người bên cạnh bà đa phần đều quay về Lam Châu, chỉ riêng phu thê Tầm Nương là còn ở lại kinh thành. Bởi vì ban đầu bà ấy không yên lòng với ta, còn đến giờ chính là đã sống quen ở đây rồi. Phu quân của Tầm Nương là đầu bếp tốt nhất ở Lục thị Lam Châu, ngày bé lúc nào ta không thích ăn cơm thì phụ vương đều mang ta đến đây."

Tần Hoan kinh ngạc không thôi, hóa ra Tầm Nương là người bên cạnh Duệ Thân Vương phi, nói cách khác bà chính là người của Lục thị Lam Châu.

Bọn họ ở lại trong kinh thành, hơn nữa lại còn ở lại một nơi hẻo lánh đến vậy...

Tần Hoan theo bản năng cảm thấy đây hoàn toàn không hề đơn giản như nhìn vào từ bên ngoài.

Yến Trì thấy nàng có vẻ đăm chiêu liền cười, "Lục thị Lam Châu không hòa hợp với phụ vương mà hạ nhân của Lục thị cũng có lòng trung thành và muốn che chở. Trước đây lúc phụ vương dẫn ta đến đây, Tầm Nương chỉ làm món mà ta thích ăn chứ không hề quan tâm gì đến phụ vương."

Tần Hoan nghe xong liền có chút dở khóc dở cười, Duệ Thân Vương là người cao cao tại thượng uy vũ lẫy lừng nhưng lại bị Tầm Nương dùng đồ ăn mà chèn ép. Tình cảnh này nghĩ thế nào cũng có chút khôi hài, nhưng mà nghĩ đến toàn bộ chuyện này xảy ra đều bởi vì cái chết của Duệ Thân Vương phi cho nên nàng liền cười không nổi nữa.

Không đúng, ánh mắt vừa rồi của Tầm Nương...

Đột nhiên Tần Hoan đỏ ửng mặt mày, "Chờ đã, cho nên chàng dẫn ta đến đây, Tầm Nương liền biết bọn ta..."

Yến Trì lại nở nụ cười sung sướng, có vẻ như lúc đói bụng thì Tần Hoan sẽ phản ứng chậm một chút. Hắn dịu dàng nhìn Tần Hoan, sau đó coi đây như điều hiển nhiên mà nói, "Có khi lát nữa bà ấy sẽ đi thắp hương cho mẫu phi ta rồi nói rằng ta có Thế tử phi rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện