Lam Châu nằm ở phía Tây Nam của Đại Chu, đồ ăn tươi ngon, hương vị tinh tế, Tầm Nương cực kỳ nhiệt tình đối với Tần Hoan. Bà vừa chăm sóc lại vừa nhìn thẳng vào nàng quan sát khiến cho sắc mặt Tần Hoan không khỏi đỏ bừng lên.
Yến Trì cũng có chút bất đắc dĩ, "Được rồi Tầm Nương, bọn ta ở đây ăn được rồi, ngươi đi bận việc của mình đi."
Tầm Nương biết Yến Trì có lòng muốn che chở Tần Hoan nên liền che miệng cười, "Được được được, xin Quận chúa đừng để bụng, Tầm Nương chính là một người thô kệch, nếu như đường đột mạo phạm gì thì xin Quận chúa thiên vạn đừng oán trách."
Tần Hoan cũng không cảm thấy Tầm Nương mạo phạm, chỉ là ánh mắt của bà quá mức nóng bỏng khiến cho nàng không được tự nhiên mà thôi.
"Sao có thể chứ, đồ ăn này cực kỳ ngon miệng, đa tạ Tầm Nương."
Tầm Nương liên tục đáp lời không dám, sau đó mới quay người lui xuống.
Tầm Nương đi khỏi rồi Yến Trì mới ngửa người ra sau dựa lên gối đầu trên trường tháp, cả người tự tại nhàn nhã nhìn Tần Hoan ăn cơm. Tần Hoan bất đắc dĩ lườm sang hắn, "Chàng không ăn nữa à?"
Yến Trì khẽ nhếch môi, "Đồ ăn có xinh đẹp đến đâu cũng không sánh bằng 1 phần vạn của nàng. Ta nhìn nàng ăn là được."
Tần Hoan nhíu mày, bình thường nàng không biết Yến Trì lại là một kẻ nói được mấy lời ngon tiếng ngọt thế này. Nụ cười trên môi Yến Trì ngày càng nở rộ, hắn lại ngồi dậy gắp thức ăn cho nàng, "Lúc Trịnh Bạch Thạch đến mời thì ta đang ăn cơm ở chỗ Hòa Thượng thư."
Tần Hoan nghe xong liền hiểu, "Nhưng cũng đã đến nghĩa trang cả ngày rồi."
Yến Trì lại nói, "Ta dẫn nàng đến đây đều là vì nàng, ăn nhiều một chút. Phu quân của Tầm Nương họ Nguyên, Nguyên sư phụ thích nhất người nào ăn sạch bách hết đồ ăn mà ông ấy nấu ra."
Tần Hoan nhìn một bàn đồ ăn rồi bật cười, nàng không thể hoàn thành nhiệm vụ này được rồi.
Yến Trì vừa gắp thức ăn vừa tự mình ăn vào một chút. Tần Hoan hỏi, "Bọn họ vẫn luôn ở lại kinh thành để chăm sóc chàng sao?"
Yến Trì nói thẳng, "Thật ra ta hy vọng bọn họ quay về Lam Châu, Lam Châu chính là quê hương của Lục thị, cuộc sống hàng ngày sẽ an nhàn hơn nhiều so với ở trong kinh thành. Có điều cũng phải tùy vào suy nghĩ của bọn họ, bọn họ không phải hạ nhân của ta nên cứ tự mình quyết định thôi."
Tần Hoan không hỏi nhiều nữa mà tập trung vào ăn cơm. Yến Trì cực kỳ quen thuộc với những đồ ăn này, lại kể về mấy chuyện thú vị của mình ngày nhỏ, Tần Hoan vừa nghe vừa ăn, nụ cười trên môi cũng trở nên ấm áp. Đợi đến khi ăn uống no nê rồi thì cả người đều cực kỳ thư thái.
Sau khi 2 người bước vào Thủy các thì đã đóng cửa sổ ở 3 phía lại, chỉ mở 1 cửa hướng ra hồ sen chính diện mà thôi. Yến Trì đi đến bên cửa sổ rồi vẫy vẫy tay nói, "Nàng qua đây..."
Tần Hoan đứng dậy đi đến bên cửa sổ, Yến Trì vừa nắm lấy tay nàng vừa chỉ ra lá sen bên ngoài cùng với những búp non duyên dáng, "Đây là giống hoa sen mà mẫu phi thích nhất ở Lam Châu, hoa sen trong Duệ Thân Vương phủ đã khô héo từ lâu rồi, chỉ còn lại có chỗ này còn đẹp thôi."
Gió đêm phảng phất, mùi sen thơm dịu cũng theo gió bay đến chóp mũi Tần Hoan. Nàng khẽ ngửi một cái sau đó nheo mắt lại, bọn họ vừa vào đây từ cửa sau, lại không biết tiền viện có cái gì mà cả khu viện cực kỳ yên tĩnh. Tần Hoan nhìn lá sen lay động trong gió, nàng có cảm giác như chỗ này chỉ có 2 người là nàng và Yến Trì vậy.
Yến Trì dứt khoát ôm lấy nàng từ phía sau, nhờ có cái ôm này mà cảm giác mát lạnh của gió đêm bên ngoài đã bị hơi ấm trên người xua tan hết. Cả người Tần Hoan trầm tĩnh lại, cứ thế tựa vào lòng Yến Trì.
Hai người im lặng không nói gì, mùi sen phảng phất, khung cảnh yên bình, dường như đã đẩy vụ án và cái chết ban ngày đi thật xa khỏi bọn họ, khiến cho bầu không khí hiện tại thanh thản an nhàn đến cực hạn...
Nếu Yến Trì không dẫn nàng đến đây, thật đúng là không thể trộm được một khoảng thời gian thảnh thơi rảnh rỗi đến thế này.
"Lần này chàng về kinh, sao không trồng mới lại những ao sen đã bị khô héo kia?"
Tần Hoan chậm rãi lên tiếng, cả người đều đã dỡ bỏ lớp vỏ bọc ban ngày. Yến Trì hờ hững nói, "Trước đây mẫu phi thích, ao sen đó chính là do mẫu phi đích thân chăm sóc. Sau này mẫu phi không còn nữa, phụ vương đã mời nhiều người đến chăm sóc nhưng bọn chúng cứ như có linh tính vậy, cuối cùng vẫn suy tàn khô héo theo mẫu thân. Hiện giờ ta về kinh mặc dù cũng có thể trồng lại nhưng thật sự lại không hứng thú, chỉ thỉnh thoảng đến đây ngắm một lần thôi."
Tần Hoan đặt tay mình lên trên tay Yến Trì, đang định trấn an thì Yến Trì liền cười cười, "Mẫu phi đã mất nhiều năm rồi, cũng đã thành thói quen."
Yến Trì lật tay lại nắm lấy tay Tần Hoan rồi tiếp tục nói, "Tiếc là tối nay không có ánh trăng, nếu không cảnh trí nơi hồ sen này còn động lòng người hơn nữa."
Tần Hoan ngước mắt lên nhìn bầu trời, thấy trên vòm trời tối đen như mực, đúng là một đêm không trăng cũng không sao. Ban ngày trời quang đãng nhưng đến tối lại như vậy, Tần Hoan nhơ lại rồi đột nhiên nói, "Đêm qua có vẻ như cũng là một đêm không trăng không sao?"
Yến Trì gật đầu, "Đúng vậy, sao thế?"
Tần Hoan quay lại nhìn hắn, cả người dựa lên trên bệ cửa sổ sau lưng, "Đêm mà Ngô Khiêm chết cũng là một đêm không trăng không sao phải không? Ta nhớ rõ sáng sớm hôm đó ta đến An Dương Hầu phủ, buổi tối thì Tần Tương đến Thành vương phủ, sáng hôm sau Đại bá phụ và Đại bá mẫu một người vào cung một người đến Tiết gia còn giờ Ngọ bọn họ ở An Dương Hầu phủ. Hôm đó bọn ta quay về không muộn, lúc tối đúng là không nhìn thấy ánh trăng."
Yến Trì hồi tưởng lại một chút, "Nàng nói như vậy ta cũng nhớ đến, chính là ngày thứ 2 nàng vào cung cùng với Thái Trưởng Công chúa, đêm đó đúng thật là một đêm không trăng không sao."
Tần Hoan suy nghĩ giây lát, "Chàng nói xem, liệu hung thủ có phải chuyên môn chọn những buổi tối như vậy để giết người không?"
"Thấy cả 2 lần xảy ra chuyện đều là đêm không trăng không sao nên cũng có khả năng này. Có điều mới chỉ 2 lần, cũng có khi chỉ là trùng hợp thôi."
Tần Hoan gật đầu, "Nếu muốn kiểm chứng thì chỉ có thể đợi đến người tiếp theo bị giết, nhưng như vậy thì cái giá phải trả quá lớn. Chỉ là không biết bên phía Tri phủ Đại nhân có tin tức gì khác hay không."
Nói đến vụ án thì 2 người lại không còn tâm tư nhàn rỗi thảnh thơi nào nữa, còn trò chuyện thêm vài câu nữa thì Yến Trì liền đưa Tần Hoan quay về. Hiện tại trời đã nhá nhem tối, nếu như chậm thêm chút nữa đến giờ giới nghiêm tỏng thành thì chắc chắn đám người Tần Thuật sẽ lo lắng.
Lúc đi ra khỏi Thủy các thì nhìn thấy một nam tử trung niên dung mạo hết sức bình thường, dáng người cũng không quá cao đang đứng bên cạnh Tầm Nương. Ông ta vừa nhìn thấy Yến Trì ra ngoài thì lập tức hành lễ với Yến Trì, "Nguyên Nghiêm bái kiến Thế tử Điện hạ, bái kiến Quận chúa."
Tầm Nương liền nói, "Cả người ông ta đều có mùi dầu mỡ dưới bếp nhưng nhất định vẫn phải đến đây thỉnh an Điện hạ. Từ lúc Điện hạ về kinh cũng mới chỉ đến đây vài lần, lần sau lại chẳng biết là khi nào nữa, nếu như Quận chúa thích đồ ăn ở chỗ này thì sau này Điện hạ dẫn Quận chúa đến đây thường xuyên hơn đi."
Đôi phu thê này cực kỳ chất phác, Yến Trì dịu dàng đáp lại rồi dẫn Tần Hoan ra ngoài bước lên xe ngựa.
Đi dọc theo con ngõ nhỏ ra ngoài, vừa đi đến đường lớn thì xe ngựa tiến thẳng về hướng Tây Bắc, đi được khoảng 2 khắc thì đã đến được phường Hưng Lạc, chẳng bao lâu sau đã dừng lại trước cửa Hầu phủ.
Tần Hoan từ biệt Yến Trì, quay vào phủ nghỉ ngơi.
Mặc dù Tần Hoan chỉ có hư chức nhưng trong lòng vẫn luôn treo cao vụ án, đêm nay lúc chìm vào giấc ngủ thì nàng lại mơ thấy phụ thân Thẩm Nghị. Quang cảnh xung quanh chính là ở Thẩm phủ, Thẩm Nghị đang ngồi viết hồ sơ trong thư phòng, còn nàng lại thường xuyên đến để đọc nội dung. Nàng thường xuyên đến đây cho nên cũng biết rõ từng loại vụ án, đủ kiến thức để trao đổi cùng với phụ thân. Tần Hoan nhìn thấy cảnh này, rồi lại nhìn thấy bản thân mình hoảng hốt trong mơ, lúc đó nàng 15 tuổi, cả nhà vừa về kinh không lâu. Gặp được phụ thân, nàng muốn mở miệng hỏi phụ thân vụ án của Tấn vương rốt cuộc là có huyền cơ gì, nếu không thì phải hỏi một chút xem điểm mấu chốt của vụ án này nằm ở đâu. Nhưng trong mơ nàng không thể nói chuyện, nàng chỉ như một linh hồn trôi dạt trên không trung, nhìn phụ thân cười cười nói nói cùng với bản thân mình khi còn là Thẩm Hoan.
Tần Hoan sốt ruột, nhưng lại nghĩ, chẳng lẽ mình thay đổi một dung mạo khác thì phụ thân không còn nhận ra nàng nữa hay sao? Mà nhìn dáng vẻ phụ thân và bản thân mình trước đây rất sống động, hệt như bọn họ vẫn còn sống, chỉ là sống ở một thế giới nào đó nàng không biết đến...
Tần Hoan tỉnh lại với đầu tóc thấm đầy mồ hôi.
Ngoài cửa sổ sắc trời đã tờ mờ sáng, màu xanh thẫm phía chân trời đang dần dần rút đi.
Tần Hoan lấy lại bình tĩnh rồi mới ngồi dậy, Phục Linh ở bên ngoài vừa bước vào liền trông thấy vẻ mặt Tần Hoan không tốt lắm, trên trán còn có mồ hôi mỏng liền hỏi, "Tiểu thư? Gặp phải ác mộng sao? Nô tỳ đi vắt một cái khăn đến đây cho tiểu thư lau mặt."
Phục Linh cực nhanh đã mang một cái khăn ẩm đến, vừa lau mồ hôi cho Tần Hoan vừa hỏi, "Tiểu thư mơ thấy cái gì vậy?"
Tần Hoan cụp mắt xuống, "Mơ thấy phụ thân."
Phục Linh thở dài, "Liệu có phải vì mấy hôm trước đi tảo mộ không? Lão gia trên trời có linh thiêng biết được tiểu thư có hiếu thuận cho nên mới báo mộng cho tiểu thư. Lão gia có nói gì không thế?"
Tần Hoan lắc đầu rồi cười khổ, phụ mẫu nàng đều chết không có chỗ chôn, làm gì còn mộ phần mà quét dọn nữa chứ?
Phục Linh lại trấn an Tần Hoan vài câu liền hầu hạ nàng thức dậy, hiện tại đã là cuối tháng 4, thời tiết cũng từ từ nóng lên nhưng buổi sáng vẫn còn chút lạnh giá. Phục Linh khoác áo choàng lên cho Tần Hoan, "Tiểu thư mặc dù có y thuật cao minh nhưng nhiễm phải phong hàn thì cũng không tốt lắm. Tiểu thư vẫn lo lắng cho vụ án sao? Nô tỳ thấy người vừa tỉnh dẫy đã nhíu chặt mày rồi."
Đúng thật là Tần Hoan đang phiền muộn vì vụ án, nhưng nàng là vừa lo lắng cho vụ án liên hoàn này, mà cũng là đau buồn vì vụ án của phụ thân.
Cho dù nàng có thể vào được thiên lao, có thể danh chính ngôn thuận nghiệm thi và điều tra vụ án, nhưng vẫn cực kỳ khó khăn để có thể chạm được vào vụ án của phụ thân. Khó khăn, đúng là quá khó khăn rồi, Tần Hoan thở dài một cái, "Đi mang đồ ăn sáng đến đây, lát nữa chúng ta còn phải đến nha môn Tri phủ."
Nàng coi như đã có nền tảng rồi, đương nhiên phải đi chủ động tìm kiếm cơ hội mới được.
...
Lúc Tần Hoan đến nha môn Tri phủ thì Trịnh Bạch Thạch hơi ngạc nhiên, "Sao sớm như vậy Quận chúa đã đến đây rồi?"
Trịnh Bạch Thạch vừa mời Tần Hoan ngồi xuống lại vừa bảo người dâng trà. Tần Hoan nói luôn, "Đêm qua đột nhiên ta nhớ ra, đêm hôm Triệu Gia Hứa chết chính là một đêm không trăng không sao. Mà đêm Ngô Khiêm chết cũng hệt như vậy, ta nghĩ là liệu có phải hung thủ cố ý chọn những đêm như vậy để giết người?"
Trịnh Bạch Thạch hơi ngạc nhiên, "Vì đêm đen gió mạnh, che giấu được tai mắt người khác?"
Tần Hoan lắc đầu, "Đại nhân quên rồi sao, lúc Triệu Gia Hứa chết thì dưới thân hắn có tro tàn và vết phù văn vẽ bằng chu sa. Phải rồi, Đại nhân đã điều tra ra được phù văn kia là cái gì chưa?"
Trịnh Bạch Thạch lắc đầu cười khổ, "Vẫn chưa, ta cũng đến đạo quán hỏi đạo sĩ, còn lên chùa hỏi cả hòa thượng nhưng không có ai nhận ra vẽ cái gì cả."
Trong lòng Tần Hoan nặng trĩu, "Có khi nào do bị cháy mất một phần nên mới không nhìn ra được không?"
Dứt lời Tần Hoan lại hỏi, "Vậy chuyện giữa Triệu Gia Hứa và Hà Văn Tài đã điều tra được chưa?"
Trịnh Bạch Thạch cảm thấy cực kỳ không dễ dàng, Tần Hoan là một nữ nhi gia mà lại cực kỳ quan tâm đến những vụ án mạng. Nghĩ đến đây Trịnh Bạch Thạch lại cảm thấy nếu như Tần Hoan là nam tử thì tốt biết nhường nào, "Ta đã điều tra bên phía Triệu Gia Hứa rồi, Triệu Vu thị nói nàng ta không hề may vá xiêm y cho Triệu Gia Hứa, nhưng ta vẫn chưa điều tra ra được hắn có thân mật với ai ở bên ngoài hay không. Xế chiều hôm qua Triển Dương lại dẫn người đến hỏi Triệu Vu thị, nàng ta khẳng định chắc chắn trượng phu mình không phải loại người như vậy, tuyệt đối sẽ không nuôi dưỡng tiểu thiếp ở bên ngoài."
Tần Hoan chau mày, "Điều này sao có thể chứ, hắn chắc hẳn sẽ không tự may vá y phục cho mình." Huống chi nàng còn phát hiện ra trên quần Triệu Gia Hứa có tinh dịch của nam tử. Nếu như hắn làm chuyện phu thê trong nhà mình thì sao có thể mặc quần bẩn mà ra ngoài được?
Trịnh Bạch Thạch cũng cực kỳ bất đắc dĩ, "Vẫn phải tiếp tục điều tra, Triệu Gia Hứa đã từng thề rằng sẽ không nạp thiếp, nên cho dù là hắn có nữ nhân thì chắc chắn cũng sẽ giấu diếm. Chỉ tiếc là bên cạnh hắn không có tùy tùng, tuy trong nhà cũng có nô tỳ và gã sai vặt nhưng khi hắn đi dạy học thì xưa giờ đều không dẫn theo. Điều này cũng không biết là do cố ý hay bản thân hắn vốn có thói quen như vậy."
"Điểm đáng ngờ này thật sự không nhỏ, cho dù hắn không nuôi dưỡng tiểu thiếp thì có lẽ cũng là thân mật với cô nương thanh lâu. Vòng quan hệ của hắn rộng khắp như vậy, đại khái không đến mức mấy đứa trẻ mà hắn dạy dỗ kia lại hại hắn."
Trịnh Bạch Thạch liền nói, "Chúng ta cũng đã đến Ngụy phủ hỏi rồi, Triệu Gia Hứa đã dạy học trong trường tư của Ngụ phủ được hơn 1 năm, chỉ là không lâu được như Hà Văn Tài. Ngụy lão gia kia đánh giá hắn thuộc hàng khá, nói hắn có học vấn rất tốt và sẵn sàng chia sẻ kiến thức của mình, cũng là một người thật sự tài năng, còn về chuyện riêng tư của hắn thì ông ấy lại không biết..."
"Còn về Hà Văn Tài, ông ta đã có đệ tử mới, sau khi chuyện tranh chấp xảy ra thì vẫn còn vài khách hàng cũ tin tưởng ông ta. Nhi tử ông ta cũng đã đứng ra làm chứng, đêm xảy ra vụ án thì ông ta ở nhà chăm sóc thê tử, thật sự là chưa hề ra khỏi cửa. Mặt khác thì thân thể của chính ông ta cũng không tốt, sức lực không lớn lắm nên nếu nói ông ta đánh lén Ngô Khiêm rồi lại đánh lén Triệu Gia Hứa thì có chút hơi vô lý."
Trừ phi Hà Văn Tài cũng bị bệnh giống như Mạnh Tử Nghị, lúc phát bệnh thì có sức lực vô cùng lớn.
"Hung thủ ẩn giấu quá thâm sâu rồi! Phải rồi, Tri phủ Đại nhân đã đến xem hồ sơ trong Đại Lý Tự chưa?"
Trịnh Bạch Thạch nói, "Hồ sơ của Đại Lý Tự đã chỉnh đốn xong rồi, đây là bản án cũ năm xưa cho nên Lý Đại nhân phải tốn chút thời gian mới có thể tìm được từ trong nhà kho ra ngoài. Hôm nay ta định chờ cho Triển Dương điều tra xong ở bên ngoài thì mới đi mời Thế tử Điện hạ đến để cùng xem. Nếu như Quận chúa đã đến đây rồi thì có muốn đi chung luôn không? Quận chúa thận trọng tỉ mỉ như vậy, biết đâu chừng lại phát hiện ra được thêm điều gì mới."
Đương nhiên Tần Hoan vui vẻ mà đồng ý, lại đợi thêm nửa canh giờ nữa thì quả nhiên Triển Dương đã quay về từ bên ngoài. Hắn không chỉ điều tra Triệu Gia Hứa mà còn đang tra Uy Viễn Bá phủ, nhưng khi tra hết một vòng thì cả 2 người chết này đều không hề có mối liên hệ nào với nhau cả. Vậy hung thủ làm sao lại biết chuyện của 2 nhà bọn họ?
Tần Hoan nghĩ nghĩ rồi nói, "Địa vị của 2 nhà này nhìn vào cũng như 1 trời 1 vực nên đương nhiên sẽ không có điểm gì chung. Nhưng có khi bọn họ đã từng mua gạo ở cùng 1 nơi, có khi lại là khách qua đường của cùng 1 tửu lâu, lại có khi cùng mua xiêm y ở 1 tiệm tơ lụa. Những điều trùng hợp này vô tình đã khiến cho hung thủ biết rõ được chuyện riêng của 2 nhà. Hung thủ tuyệt đối không để lộ sát khí trên mặt, hắn chỉ là một người hoàn toàn bình thường không có gì khác lạ, thậm chí hoàn toàn không có chút quan hệ nào với vòng tròn ngoại giao giữa 2 nhà, chỉ có liên quan đến người hoặc hành vi nào đó trong sinh hoạt hàng ngày của bọn họ."
Lời nói của Tần Hoan cực kỳ hợp lý, nhưng lại quá dọa người, hung thủ thường không thể hiện ra điều gì khác lạ, có thể là một người làm công trong tiệm gạo, cũng có thể là ông chủ tiệm tơ lụa... Những người này hàng ngày tiếp xúc với rất nhiều khách khứa cho nên có lẽ cực kỳ quen biết với hạ nhân nào đó trong 2 nhà này, bọn họ chắc hẳn sẽ biết được rất nhiều nội tình của 2 nhà.
Lại chờ thêm giây lát, Yến Trì từ Hình bộ đến đây, dọc đường hắn đã biết được Tần Hoan đến nha môn Tri phủ nên trong lòng hơi kinh ngạc. Sau khi Tần Hoan nhận hư chức trong Hình bộ thì nàng lại càng để tâm hơn đến những vụ án mạng rồi.
Xuất phát từ cửa chính nha môn, đoàn người đi thẳng đến Đại Lý Tự. Trước đây số lần Tần Hoan đến Đại Lý Tự cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mặc dù phụ thân nàng là chủ quan của Đại Lý Tự nhưng lại rất ít khi dẫn theo gia quyến đến đây. Kiếp này, nàng lại rất muốn đến Đại Lý Tự, đó là nơi phụ thân lúc còn sống làm quan, nhất định khắp nơi đều có bóng dáng của phụ thân, mà bên trong những hồ sơ năm xưa lại đang ẩn giấu điều gì chứ?
Yến Trì cũng có chút bất đắc dĩ, "Được rồi Tầm Nương, bọn ta ở đây ăn được rồi, ngươi đi bận việc của mình đi."
Tầm Nương biết Yến Trì có lòng muốn che chở Tần Hoan nên liền che miệng cười, "Được được được, xin Quận chúa đừng để bụng, Tầm Nương chính là một người thô kệch, nếu như đường đột mạo phạm gì thì xin Quận chúa thiên vạn đừng oán trách."
Tần Hoan cũng không cảm thấy Tầm Nương mạo phạm, chỉ là ánh mắt của bà quá mức nóng bỏng khiến cho nàng không được tự nhiên mà thôi.
"Sao có thể chứ, đồ ăn này cực kỳ ngon miệng, đa tạ Tầm Nương."
Tầm Nương liên tục đáp lời không dám, sau đó mới quay người lui xuống.
Tầm Nương đi khỏi rồi Yến Trì mới ngửa người ra sau dựa lên gối đầu trên trường tháp, cả người tự tại nhàn nhã nhìn Tần Hoan ăn cơm. Tần Hoan bất đắc dĩ lườm sang hắn, "Chàng không ăn nữa à?"
Yến Trì khẽ nhếch môi, "Đồ ăn có xinh đẹp đến đâu cũng không sánh bằng 1 phần vạn của nàng. Ta nhìn nàng ăn là được."
Tần Hoan nhíu mày, bình thường nàng không biết Yến Trì lại là một kẻ nói được mấy lời ngon tiếng ngọt thế này. Nụ cười trên môi Yến Trì ngày càng nở rộ, hắn lại ngồi dậy gắp thức ăn cho nàng, "Lúc Trịnh Bạch Thạch đến mời thì ta đang ăn cơm ở chỗ Hòa Thượng thư."
Tần Hoan nghe xong liền hiểu, "Nhưng cũng đã đến nghĩa trang cả ngày rồi."
Yến Trì lại nói, "Ta dẫn nàng đến đây đều là vì nàng, ăn nhiều một chút. Phu quân của Tầm Nương họ Nguyên, Nguyên sư phụ thích nhất người nào ăn sạch bách hết đồ ăn mà ông ấy nấu ra."
Tần Hoan nhìn một bàn đồ ăn rồi bật cười, nàng không thể hoàn thành nhiệm vụ này được rồi.
Yến Trì vừa gắp thức ăn vừa tự mình ăn vào một chút. Tần Hoan hỏi, "Bọn họ vẫn luôn ở lại kinh thành để chăm sóc chàng sao?"
Yến Trì nói thẳng, "Thật ra ta hy vọng bọn họ quay về Lam Châu, Lam Châu chính là quê hương của Lục thị, cuộc sống hàng ngày sẽ an nhàn hơn nhiều so với ở trong kinh thành. Có điều cũng phải tùy vào suy nghĩ của bọn họ, bọn họ không phải hạ nhân của ta nên cứ tự mình quyết định thôi."
Tần Hoan không hỏi nhiều nữa mà tập trung vào ăn cơm. Yến Trì cực kỳ quen thuộc với những đồ ăn này, lại kể về mấy chuyện thú vị của mình ngày nhỏ, Tần Hoan vừa nghe vừa ăn, nụ cười trên môi cũng trở nên ấm áp. Đợi đến khi ăn uống no nê rồi thì cả người đều cực kỳ thư thái.
Sau khi 2 người bước vào Thủy các thì đã đóng cửa sổ ở 3 phía lại, chỉ mở 1 cửa hướng ra hồ sen chính diện mà thôi. Yến Trì đi đến bên cửa sổ rồi vẫy vẫy tay nói, "Nàng qua đây..."
Tần Hoan đứng dậy đi đến bên cửa sổ, Yến Trì vừa nắm lấy tay nàng vừa chỉ ra lá sen bên ngoài cùng với những búp non duyên dáng, "Đây là giống hoa sen mà mẫu phi thích nhất ở Lam Châu, hoa sen trong Duệ Thân Vương phủ đã khô héo từ lâu rồi, chỉ còn lại có chỗ này còn đẹp thôi."
Gió đêm phảng phất, mùi sen thơm dịu cũng theo gió bay đến chóp mũi Tần Hoan. Nàng khẽ ngửi một cái sau đó nheo mắt lại, bọn họ vừa vào đây từ cửa sau, lại không biết tiền viện có cái gì mà cả khu viện cực kỳ yên tĩnh. Tần Hoan nhìn lá sen lay động trong gió, nàng có cảm giác như chỗ này chỉ có 2 người là nàng và Yến Trì vậy.
Yến Trì dứt khoát ôm lấy nàng từ phía sau, nhờ có cái ôm này mà cảm giác mát lạnh của gió đêm bên ngoài đã bị hơi ấm trên người xua tan hết. Cả người Tần Hoan trầm tĩnh lại, cứ thế tựa vào lòng Yến Trì.
Hai người im lặng không nói gì, mùi sen phảng phất, khung cảnh yên bình, dường như đã đẩy vụ án và cái chết ban ngày đi thật xa khỏi bọn họ, khiến cho bầu không khí hiện tại thanh thản an nhàn đến cực hạn...
Nếu Yến Trì không dẫn nàng đến đây, thật đúng là không thể trộm được một khoảng thời gian thảnh thơi rảnh rỗi đến thế này.
"Lần này chàng về kinh, sao không trồng mới lại những ao sen đã bị khô héo kia?"
Tần Hoan chậm rãi lên tiếng, cả người đều đã dỡ bỏ lớp vỏ bọc ban ngày. Yến Trì hờ hững nói, "Trước đây mẫu phi thích, ao sen đó chính là do mẫu phi đích thân chăm sóc. Sau này mẫu phi không còn nữa, phụ vương đã mời nhiều người đến chăm sóc nhưng bọn chúng cứ như có linh tính vậy, cuối cùng vẫn suy tàn khô héo theo mẫu thân. Hiện giờ ta về kinh mặc dù cũng có thể trồng lại nhưng thật sự lại không hứng thú, chỉ thỉnh thoảng đến đây ngắm một lần thôi."
Tần Hoan đặt tay mình lên trên tay Yến Trì, đang định trấn an thì Yến Trì liền cười cười, "Mẫu phi đã mất nhiều năm rồi, cũng đã thành thói quen."
Yến Trì lật tay lại nắm lấy tay Tần Hoan rồi tiếp tục nói, "Tiếc là tối nay không có ánh trăng, nếu không cảnh trí nơi hồ sen này còn động lòng người hơn nữa."
Tần Hoan ngước mắt lên nhìn bầu trời, thấy trên vòm trời tối đen như mực, đúng là một đêm không trăng cũng không sao. Ban ngày trời quang đãng nhưng đến tối lại như vậy, Tần Hoan nhơ lại rồi đột nhiên nói, "Đêm qua có vẻ như cũng là một đêm không trăng không sao?"
Yến Trì gật đầu, "Đúng vậy, sao thế?"
Tần Hoan quay lại nhìn hắn, cả người dựa lên trên bệ cửa sổ sau lưng, "Đêm mà Ngô Khiêm chết cũng là một đêm không trăng không sao phải không? Ta nhớ rõ sáng sớm hôm đó ta đến An Dương Hầu phủ, buổi tối thì Tần Tương đến Thành vương phủ, sáng hôm sau Đại bá phụ và Đại bá mẫu một người vào cung một người đến Tiết gia còn giờ Ngọ bọn họ ở An Dương Hầu phủ. Hôm đó bọn ta quay về không muộn, lúc tối đúng là không nhìn thấy ánh trăng."
Yến Trì hồi tưởng lại một chút, "Nàng nói như vậy ta cũng nhớ đến, chính là ngày thứ 2 nàng vào cung cùng với Thái Trưởng Công chúa, đêm đó đúng thật là một đêm không trăng không sao."
Tần Hoan suy nghĩ giây lát, "Chàng nói xem, liệu hung thủ có phải chuyên môn chọn những buổi tối như vậy để giết người không?"
"Thấy cả 2 lần xảy ra chuyện đều là đêm không trăng không sao nên cũng có khả năng này. Có điều mới chỉ 2 lần, cũng có khi chỉ là trùng hợp thôi."
Tần Hoan gật đầu, "Nếu muốn kiểm chứng thì chỉ có thể đợi đến người tiếp theo bị giết, nhưng như vậy thì cái giá phải trả quá lớn. Chỉ là không biết bên phía Tri phủ Đại nhân có tin tức gì khác hay không."
Nói đến vụ án thì 2 người lại không còn tâm tư nhàn rỗi thảnh thơi nào nữa, còn trò chuyện thêm vài câu nữa thì Yến Trì liền đưa Tần Hoan quay về. Hiện tại trời đã nhá nhem tối, nếu như chậm thêm chút nữa đến giờ giới nghiêm tỏng thành thì chắc chắn đám người Tần Thuật sẽ lo lắng.
Lúc đi ra khỏi Thủy các thì nhìn thấy một nam tử trung niên dung mạo hết sức bình thường, dáng người cũng không quá cao đang đứng bên cạnh Tầm Nương. Ông ta vừa nhìn thấy Yến Trì ra ngoài thì lập tức hành lễ với Yến Trì, "Nguyên Nghiêm bái kiến Thế tử Điện hạ, bái kiến Quận chúa."
Tầm Nương liền nói, "Cả người ông ta đều có mùi dầu mỡ dưới bếp nhưng nhất định vẫn phải đến đây thỉnh an Điện hạ. Từ lúc Điện hạ về kinh cũng mới chỉ đến đây vài lần, lần sau lại chẳng biết là khi nào nữa, nếu như Quận chúa thích đồ ăn ở chỗ này thì sau này Điện hạ dẫn Quận chúa đến đây thường xuyên hơn đi."
Đôi phu thê này cực kỳ chất phác, Yến Trì dịu dàng đáp lại rồi dẫn Tần Hoan ra ngoài bước lên xe ngựa.
Đi dọc theo con ngõ nhỏ ra ngoài, vừa đi đến đường lớn thì xe ngựa tiến thẳng về hướng Tây Bắc, đi được khoảng 2 khắc thì đã đến được phường Hưng Lạc, chẳng bao lâu sau đã dừng lại trước cửa Hầu phủ.
Tần Hoan từ biệt Yến Trì, quay vào phủ nghỉ ngơi.
Mặc dù Tần Hoan chỉ có hư chức nhưng trong lòng vẫn luôn treo cao vụ án, đêm nay lúc chìm vào giấc ngủ thì nàng lại mơ thấy phụ thân Thẩm Nghị. Quang cảnh xung quanh chính là ở Thẩm phủ, Thẩm Nghị đang ngồi viết hồ sơ trong thư phòng, còn nàng lại thường xuyên đến để đọc nội dung. Nàng thường xuyên đến đây cho nên cũng biết rõ từng loại vụ án, đủ kiến thức để trao đổi cùng với phụ thân. Tần Hoan nhìn thấy cảnh này, rồi lại nhìn thấy bản thân mình hoảng hốt trong mơ, lúc đó nàng 15 tuổi, cả nhà vừa về kinh không lâu. Gặp được phụ thân, nàng muốn mở miệng hỏi phụ thân vụ án của Tấn vương rốt cuộc là có huyền cơ gì, nếu không thì phải hỏi một chút xem điểm mấu chốt của vụ án này nằm ở đâu. Nhưng trong mơ nàng không thể nói chuyện, nàng chỉ như một linh hồn trôi dạt trên không trung, nhìn phụ thân cười cười nói nói cùng với bản thân mình khi còn là Thẩm Hoan.
Tần Hoan sốt ruột, nhưng lại nghĩ, chẳng lẽ mình thay đổi một dung mạo khác thì phụ thân không còn nhận ra nàng nữa hay sao? Mà nhìn dáng vẻ phụ thân và bản thân mình trước đây rất sống động, hệt như bọn họ vẫn còn sống, chỉ là sống ở một thế giới nào đó nàng không biết đến...
Tần Hoan tỉnh lại với đầu tóc thấm đầy mồ hôi.
Ngoài cửa sổ sắc trời đã tờ mờ sáng, màu xanh thẫm phía chân trời đang dần dần rút đi.
Tần Hoan lấy lại bình tĩnh rồi mới ngồi dậy, Phục Linh ở bên ngoài vừa bước vào liền trông thấy vẻ mặt Tần Hoan không tốt lắm, trên trán còn có mồ hôi mỏng liền hỏi, "Tiểu thư? Gặp phải ác mộng sao? Nô tỳ đi vắt một cái khăn đến đây cho tiểu thư lau mặt."
Phục Linh cực nhanh đã mang một cái khăn ẩm đến, vừa lau mồ hôi cho Tần Hoan vừa hỏi, "Tiểu thư mơ thấy cái gì vậy?"
Tần Hoan cụp mắt xuống, "Mơ thấy phụ thân."
Phục Linh thở dài, "Liệu có phải vì mấy hôm trước đi tảo mộ không? Lão gia trên trời có linh thiêng biết được tiểu thư có hiếu thuận cho nên mới báo mộng cho tiểu thư. Lão gia có nói gì không thế?"
Tần Hoan lắc đầu rồi cười khổ, phụ mẫu nàng đều chết không có chỗ chôn, làm gì còn mộ phần mà quét dọn nữa chứ?
Phục Linh lại trấn an Tần Hoan vài câu liền hầu hạ nàng thức dậy, hiện tại đã là cuối tháng 4, thời tiết cũng từ từ nóng lên nhưng buổi sáng vẫn còn chút lạnh giá. Phục Linh khoác áo choàng lên cho Tần Hoan, "Tiểu thư mặc dù có y thuật cao minh nhưng nhiễm phải phong hàn thì cũng không tốt lắm. Tiểu thư vẫn lo lắng cho vụ án sao? Nô tỳ thấy người vừa tỉnh dẫy đã nhíu chặt mày rồi."
Đúng thật là Tần Hoan đang phiền muộn vì vụ án, nhưng nàng là vừa lo lắng cho vụ án liên hoàn này, mà cũng là đau buồn vì vụ án của phụ thân.
Cho dù nàng có thể vào được thiên lao, có thể danh chính ngôn thuận nghiệm thi và điều tra vụ án, nhưng vẫn cực kỳ khó khăn để có thể chạm được vào vụ án của phụ thân. Khó khăn, đúng là quá khó khăn rồi, Tần Hoan thở dài một cái, "Đi mang đồ ăn sáng đến đây, lát nữa chúng ta còn phải đến nha môn Tri phủ."
Nàng coi như đã có nền tảng rồi, đương nhiên phải đi chủ động tìm kiếm cơ hội mới được.
...
Lúc Tần Hoan đến nha môn Tri phủ thì Trịnh Bạch Thạch hơi ngạc nhiên, "Sao sớm như vậy Quận chúa đã đến đây rồi?"
Trịnh Bạch Thạch vừa mời Tần Hoan ngồi xuống lại vừa bảo người dâng trà. Tần Hoan nói luôn, "Đêm qua đột nhiên ta nhớ ra, đêm hôm Triệu Gia Hứa chết chính là một đêm không trăng không sao. Mà đêm Ngô Khiêm chết cũng hệt như vậy, ta nghĩ là liệu có phải hung thủ cố ý chọn những đêm như vậy để giết người?"
Trịnh Bạch Thạch hơi ngạc nhiên, "Vì đêm đen gió mạnh, che giấu được tai mắt người khác?"
Tần Hoan lắc đầu, "Đại nhân quên rồi sao, lúc Triệu Gia Hứa chết thì dưới thân hắn có tro tàn và vết phù văn vẽ bằng chu sa. Phải rồi, Đại nhân đã điều tra ra được phù văn kia là cái gì chưa?"
Trịnh Bạch Thạch lắc đầu cười khổ, "Vẫn chưa, ta cũng đến đạo quán hỏi đạo sĩ, còn lên chùa hỏi cả hòa thượng nhưng không có ai nhận ra vẽ cái gì cả."
Trong lòng Tần Hoan nặng trĩu, "Có khi nào do bị cháy mất một phần nên mới không nhìn ra được không?"
Dứt lời Tần Hoan lại hỏi, "Vậy chuyện giữa Triệu Gia Hứa và Hà Văn Tài đã điều tra được chưa?"
Trịnh Bạch Thạch cảm thấy cực kỳ không dễ dàng, Tần Hoan là một nữ nhi gia mà lại cực kỳ quan tâm đến những vụ án mạng. Nghĩ đến đây Trịnh Bạch Thạch lại cảm thấy nếu như Tần Hoan là nam tử thì tốt biết nhường nào, "Ta đã điều tra bên phía Triệu Gia Hứa rồi, Triệu Vu thị nói nàng ta không hề may vá xiêm y cho Triệu Gia Hứa, nhưng ta vẫn chưa điều tra ra được hắn có thân mật với ai ở bên ngoài hay không. Xế chiều hôm qua Triển Dương lại dẫn người đến hỏi Triệu Vu thị, nàng ta khẳng định chắc chắn trượng phu mình không phải loại người như vậy, tuyệt đối sẽ không nuôi dưỡng tiểu thiếp ở bên ngoài."
Tần Hoan chau mày, "Điều này sao có thể chứ, hắn chắc hẳn sẽ không tự may vá y phục cho mình." Huống chi nàng còn phát hiện ra trên quần Triệu Gia Hứa có tinh dịch của nam tử. Nếu như hắn làm chuyện phu thê trong nhà mình thì sao có thể mặc quần bẩn mà ra ngoài được?
Trịnh Bạch Thạch cũng cực kỳ bất đắc dĩ, "Vẫn phải tiếp tục điều tra, Triệu Gia Hứa đã từng thề rằng sẽ không nạp thiếp, nên cho dù là hắn có nữ nhân thì chắc chắn cũng sẽ giấu diếm. Chỉ tiếc là bên cạnh hắn không có tùy tùng, tuy trong nhà cũng có nô tỳ và gã sai vặt nhưng khi hắn đi dạy học thì xưa giờ đều không dẫn theo. Điều này cũng không biết là do cố ý hay bản thân hắn vốn có thói quen như vậy."
"Điểm đáng ngờ này thật sự không nhỏ, cho dù hắn không nuôi dưỡng tiểu thiếp thì có lẽ cũng là thân mật với cô nương thanh lâu. Vòng quan hệ của hắn rộng khắp như vậy, đại khái không đến mức mấy đứa trẻ mà hắn dạy dỗ kia lại hại hắn."
Trịnh Bạch Thạch liền nói, "Chúng ta cũng đã đến Ngụy phủ hỏi rồi, Triệu Gia Hứa đã dạy học trong trường tư của Ngụ phủ được hơn 1 năm, chỉ là không lâu được như Hà Văn Tài. Ngụy lão gia kia đánh giá hắn thuộc hàng khá, nói hắn có học vấn rất tốt và sẵn sàng chia sẻ kiến thức của mình, cũng là một người thật sự tài năng, còn về chuyện riêng tư của hắn thì ông ấy lại không biết..."
"Còn về Hà Văn Tài, ông ta đã có đệ tử mới, sau khi chuyện tranh chấp xảy ra thì vẫn còn vài khách hàng cũ tin tưởng ông ta. Nhi tử ông ta cũng đã đứng ra làm chứng, đêm xảy ra vụ án thì ông ta ở nhà chăm sóc thê tử, thật sự là chưa hề ra khỏi cửa. Mặt khác thì thân thể của chính ông ta cũng không tốt, sức lực không lớn lắm nên nếu nói ông ta đánh lén Ngô Khiêm rồi lại đánh lén Triệu Gia Hứa thì có chút hơi vô lý."
Trừ phi Hà Văn Tài cũng bị bệnh giống như Mạnh Tử Nghị, lúc phát bệnh thì có sức lực vô cùng lớn.
"Hung thủ ẩn giấu quá thâm sâu rồi! Phải rồi, Tri phủ Đại nhân đã đến xem hồ sơ trong Đại Lý Tự chưa?"
Trịnh Bạch Thạch nói, "Hồ sơ của Đại Lý Tự đã chỉnh đốn xong rồi, đây là bản án cũ năm xưa cho nên Lý Đại nhân phải tốn chút thời gian mới có thể tìm được từ trong nhà kho ra ngoài. Hôm nay ta định chờ cho Triển Dương điều tra xong ở bên ngoài thì mới đi mời Thế tử Điện hạ đến để cùng xem. Nếu như Quận chúa đã đến đây rồi thì có muốn đi chung luôn không? Quận chúa thận trọng tỉ mỉ như vậy, biết đâu chừng lại phát hiện ra được thêm điều gì mới."
Đương nhiên Tần Hoan vui vẻ mà đồng ý, lại đợi thêm nửa canh giờ nữa thì quả nhiên Triển Dương đã quay về từ bên ngoài. Hắn không chỉ điều tra Triệu Gia Hứa mà còn đang tra Uy Viễn Bá phủ, nhưng khi tra hết một vòng thì cả 2 người chết này đều không hề có mối liên hệ nào với nhau cả. Vậy hung thủ làm sao lại biết chuyện của 2 nhà bọn họ?
Tần Hoan nghĩ nghĩ rồi nói, "Địa vị của 2 nhà này nhìn vào cũng như 1 trời 1 vực nên đương nhiên sẽ không có điểm gì chung. Nhưng có khi bọn họ đã từng mua gạo ở cùng 1 nơi, có khi lại là khách qua đường của cùng 1 tửu lâu, lại có khi cùng mua xiêm y ở 1 tiệm tơ lụa. Những điều trùng hợp này vô tình đã khiến cho hung thủ biết rõ được chuyện riêng của 2 nhà. Hung thủ tuyệt đối không để lộ sát khí trên mặt, hắn chỉ là một người hoàn toàn bình thường không có gì khác lạ, thậm chí hoàn toàn không có chút quan hệ nào với vòng tròn ngoại giao giữa 2 nhà, chỉ có liên quan đến người hoặc hành vi nào đó trong sinh hoạt hàng ngày của bọn họ."
Lời nói của Tần Hoan cực kỳ hợp lý, nhưng lại quá dọa người, hung thủ thường không thể hiện ra điều gì khác lạ, có thể là một người làm công trong tiệm gạo, cũng có thể là ông chủ tiệm tơ lụa... Những người này hàng ngày tiếp xúc với rất nhiều khách khứa cho nên có lẽ cực kỳ quen biết với hạ nhân nào đó trong 2 nhà này, bọn họ chắc hẳn sẽ biết được rất nhiều nội tình của 2 nhà.
Lại chờ thêm giây lát, Yến Trì từ Hình bộ đến đây, dọc đường hắn đã biết được Tần Hoan đến nha môn Tri phủ nên trong lòng hơi kinh ngạc. Sau khi Tần Hoan nhận hư chức trong Hình bộ thì nàng lại càng để tâm hơn đến những vụ án mạng rồi.
Xuất phát từ cửa chính nha môn, đoàn người đi thẳng đến Đại Lý Tự. Trước đây số lần Tần Hoan đến Đại Lý Tự cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mặc dù phụ thân nàng là chủ quan của Đại Lý Tự nhưng lại rất ít khi dẫn theo gia quyến đến đây. Kiếp này, nàng lại rất muốn đến Đại Lý Tự, đó là nơi phụ thân lúc còn sống làm quan, nhất định khắp nơi đều có bóng dáng của phụ thân, mà bên trong những hồ sơ năm xưa lại đang ẩn giấu điều gì chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương