Sắc mặt Triệu Thanh Đồng lúc xanh lúc trắng, chỉ cảm thấy ánh mắt của những người xung quanh dường như đều mang theo ý cười nhạo, dù có người không nhìn cô thì cũng như đang cười trộm trong lòng.

Cô không tự chủ được mà bắt đầu oán trách Thẩm Ưu, nhưng ánh mắt vừa mới rơi lên người Thẩm Ưu, còn chưa kịp bày ra vẻ bất mãn thì đã vô tình chạm phải ánh mắt của Thẩm Ngôn.

Cô gái kia với gương mặt không biểu cảm đang nhìn cô, khác hẳn vẻ lạnh nhạt như thể “chuyện không liên quan đến mình” lúc ăn tối, như thể coi cô là không khí. Lúc này, đôi mắt đen láy như sao của Thẩm Ngôn lại mang theo một tia cảnh cáo nhàn nhạt, khiến người ta rùng mình ớn lạnh không lý do.

Triệu Thanh Đồng không dám nhìn tiếp, vội vàng rời mắt đi, trừng mắt nhìn Vương Phi Phàm.

Nói cho cùng, nếu không phải Vương Phi Phàm nói dối, thì Thẩm Ưu đâu có cơ hội cười nhạo cô ta trong lòng! Tất cả là tại Vương Phi Phàm!

Triệu Thanh Đồng càng nghĩ càng tức, đầu nóng lên, bất ngờ đứng bật dậy, bước thẳng đến trước mặt Vương Phi Phàm, hậm hực nói: “Tránh ra! Tôi muốn nghe lời nhắn!”

Vương Phi Phàm vốn đã chột dạ vì bị Thẩm Ưu bóc mẽ chuyện nói dối điểm hảo cảm, không ngờ Triệu Thanh Đồng lại vô cớ đến nổi giận với mình, anh ta cũng bực mình theo, mặt lạnh tanh nói: “Gì vậy?! Cô vội đi đầu thai à? Tôi còn chưa nghe xong lời nhắn đâu đấy!”

Anh ta còn lời nhắn để nghe á? Triệu Thanh Đồng tỏ vẻ ngạc nhiên, bật cười khinh bỉ: “Ai thèm để lại lời nhắn cho anh nữa chứ?”

Nghe vậy, Vương Phi Phàm “tặc” một tiếng, nhíu mày không vui: “Ý cô là sao?”

Triệu Thanh Đồng đảo mắt, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thẩm Ngôn, cười nhạt: “Ha, chẳng lẽ anh nghĩ Thẩm Ngôn sẽ để lại lời nhắn cho anh sao?”

Bị người ta vạch trần tâm tư, Vương Phi Phàm như mèo bị phải giẫm đuôi, bật dậy theo phản xạ, chỉ tay vào mũiặt Triệu Thanh Đồng: “Mẹ nó, cô muốn bị ăn đòn à?!”

Phản ứng của anh ta khiến Triệu Thanh Đồng giật mình, sắc mặt tái đi mấy phần, sợ hãi lùi lại vài bước: “Anh, anh ăn nói đàng hoàng, đừng có mà động tay động chân…”

Mọi người thấy cảnh này, phản ứng đầu tiên là chạy đến can ngăn. Còn Thẩm Ưu thì quay đầu đi tìm chỗ an toàn hơn ngồi xuống xem kịch.

【Hahaha! Có phải sắp đánh nhau rồi không? Quá đã! Tham gia chương trình hẹn hò này đúng là không sai, mới ngày đầu đã được xem đánh nhau trực tiếp, tuyệt vời hahaha.】

Can ngăn á? Không có đâu.

Dù sao thì hai người này cũng chẳng phải người tốt lành gì. 

Một người khiến người khác tàn tật còn từ chối bồi thường, không xin lỗi. 

Một người thì thời chưa đủ tuổi vị thành niên đã làm nhiều cô gái mang thai, còn tham gia vào nhóm đầu gấu thời đi học, hợp tác trêu chọc giáo viên chủ nhiệm, khiến một ông già năm mươi tuổi ngã xe gãy xương phải nhập viện chỉ vì ông ta ngăn hắn quấy rối bạn nữ trong lớp.

【Đánh đi, đánh đi! Đừng nể mặt gì hết! Chỉ cần không c.h.ế.t thì cứ đánh tới c.h.ế.t cho tôi!】

Mọi người: “……” Im miệng đi bà nội ơi!

Cuối cùng Vương Phi Phàm cũng không đánh nhau với Triệu Thanh Đồng. Không phải vì anh ta đột nhiên tỉnh táo, mà là do nhân viên chương trình thấy tình hình không ổn nên nhanh chóng đến can thiệp, kéo hai người về lại trạng thái lý trí.

Triệu Thanh Đồng hoảng hồn ngồi trở lại vị trí cũ, còn Vương Phi Phàm thì đeo tai nghe lại, đầy mong chờ bấm nút phát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Sau vài giây nhiễu sóng, tai nghe vang lên giọng nói trong lời nhắn của Triệu Thanh Đồng. Chỉ cần nghe thấy giọng cô là anh ta đã thấy khó chịu, bèn nhăn mặt, tua nhanh bỏ qua.

Nhưng sau khi nghe xong lời nhắn của Triệu Thanh Đồng, trong tai nghe không còn âm thanh nào nữa.

Vương Phi Phàm: ?

Anh ta sửng sốt một lúc, thử lại nhiều lần nhưng kết quả vẫn như cũ.

Câu “Thiết bị này bị hỏng à” vừa định nói ra miệng thì lại nhớ đến tình huống xấu hổ của Tề Mỹ trước đó, nên lập tức ngậm miệng, bực bội quay lại chỗ ngồi, nhưng vẻ mặt không giấu được sự thất vọng.

Người tiếp theo nghe lời nhắn là Dương Tư Thu.

Cô nhanh chóng đi đến ngồi xuống, đeo tai nghe, nhấn nút phát, sau khi nghe thấy âm thanh phát ra thì dần lộ ra nụ cười ngọt ngào. Khoảng một hai phút sau, cô gỡ tai nghe, quay sang nói với Vương Bốc Kiệt: “Tôi cũng vậy!”

Người tiếp theo là Vương Bốc Kiệt.

Phản ứng của anh cũng không khác gì Dương Tư Thu. Dù sao hai người là nhóm đến sớm nhất, cũng là đối tượng ăn tối cùng nhau tối nay. Có thể nói, họ là cặp đôi có không khí tốt nhất trong tất cả các cặp tối nay.

Ai nhìn cũng biết, hai người họ tạm thời đã đạt được mối quan hệ đôi bên cùng hướng về nhau.

Có người ngưỡng mộ, có người chẳng liên quan, có người ngồi góc gãi móng tay.

Thẩm Ưu, người đang gãi móng tay, nhìn Vương Bốc Kiệt trở lại với gương mặt rạng rỡ, thấy Trình Tử Đường đang bị Tề Mỹ thúc giục đi nghe lời nhắn, thấy biểu cảm của Trình Tử Đường từ mong chờ bất an chuyển sang bối rối mơ hồ, rồi xấu hổ đến muốn độn thổ, cuối cùng còn cố tỏ ra không có gì, lặng lẽ quay về.

Người có mắt một chút, hoặc đã đếm đầu người thì đều đoán được chuyện gì xảy ra. Chỉ tiếc là Tề Mỹ không thuộc số đó.

Tề Mỹ mở to đôi mắt ngây thơ nhìn Trình Tử Đường hỏi: “Sao rồi? Cậu nghe được lời nhắn của ai?”

Trình Tử Đường cười gượng hai tiếng, rõ ràng không muốn trả lời, nhưng Tề Mỹ lại không nhận ra điều đó, cứ tiếp tục giục: “Cậu nói nhanh đi! Đừng làm tớ tò mò!”

Thẩm Ưu và Hạ Sách Minh ngồi phía sau hai người suýt nữa cười phá lên.

【Trời ơi, Tề Mỹ đúng là không quan tâm Trình Tử Đường sống c.h.ế.t gì luôn! Người ta rõ ràng không muốn nói mà cô còn tưởng người ta đang chơi chiêu kéo dài! Người ta không muốn nói vì sao à? Vì không nghe được gì cả! Còn hỏi nghe được lời nhắn của ai, hài ghê! Cô ấy nghe được điện và không khí gửi lời đấy, xì xì xì.】

Nghe xong, sắc mặt Trình Tử Đường cứng lại, còn Tề Mỹ thì ngẩn ra, cúi đầu giấu đi niềm vui trong mắt.

Tề Mỹ cố kiềm chế không cười, hỏi tiếp: “Tử Đường, cậu không nhận được lời nhắn thật à?”

Nhìn ánh mắt quan tâm của cô, Trình Tử Đường khẽ nhếch môi: “…Ừ, không nhận được.”

Thật ra cô cũng đã chuẩn bị tâm lý. Dù sao bữa tối đã cãi nhau với Vương Phi Phàm như vậy, anh ta chắc chắn sẽ không để lại lời nhắn. Còn người khác thì cô cũng chưa có cơ hội tiếp xúc.

Nhưng việc Tề Mỹ cứ hỏi tới hỏi lui, giờ lại dùng ánh mắt đồng cảm nhìn cô, ngược lại khiến cô thấy hơi khó chịu.

【Nhưng Tề Mỹ vốn dĩ cũng chẳng thật sự quan tâm Trình Tử Đường, cô ta chỉ muốn thỏa mãn sự tò mò và lòng so đo của mình thôi. Nếu biết Trình Tử Đường cũng không nhận được lời nhắn giống mình, trong lòng cô ta chắc chắn sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều.】
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện