Nghe vậy, Tề Mỹ trừng mắt nhìn Thẩm Ưu một cái.

Bất ngờ bị người ta trừng mắt, Thẩm Ưu chớp chớp mắt vô tội.

【Trừng mắt nhìn tôi làm gì? Chỉ cho phép mấy người diễn mà không cho người khác ngồi xem à? Nào nào, bắt đầu show diễn của cô đi! Giả vờ mình là chị em tốt đồng cảnh ngộ với Trình Tử Đường đi cho trọn vai!】

Một câu của Thẩm Ưu khiến lời muốn nói của Tề Mỹ nghẹn lại nơi cổ họng.

...Sao Thẩm Ưu lại biết tiếp theo cô định nói gì vậy?!

Dưới ánh nhìn đầy phức tạp của Trình Tử Đường, Tề Mỹ mở miệng, nói cũng không được, không nói cũng chẳng xong, cực kỳ lúng túng, đành cắn môi, hạ giọng: “Cậu đừng tin lời cô ta, tớ hỏi là vì quan tâm cậu thôi, cậu nhìn xem, tớ có hỏi ai khác đâu?”

Thẩm Ưu lập tức dựng tai lên.

【Ơ? Nói nhỏ là tưởng tôi không nghe thấy à? Xin lỗi nhé, tai tôi thính lắm, ha ha ha!】

【Mà cô Tề Mỹ này đang nói về ai thế? Tôi hơi không theo kịp, thôi kệ.】

【Không ngờ Tề Mỹ giỏi thao túng tâm lý đến mức phụ nữ cũng không tha, còn nói kiểu “Tớ quan tâm cậu mới hỏi, cậu nhìn xem tớ có hỏi ai khác không”, làm như ai cũng sẽ để ý đến cô ta ấy, buồn cười thật!】

Tề Mỹ: “……” Cô không nói chắc mọi người nghĩ cô bị câm đấy? Trình Tử Đường vốn đã mệt mỏi vì vụ cãi nhau với Vương Phi Phàm bị đưa lên mạng chưa xử lý xong, giờ nghe đến đây, càng nhìn mặt Tề Mỹ càng thấy phiền, chẳng buồn duy trì tình bạn “nhựa” này nữa, lạnh nhạt nói: “Hôm nay tớ hơi mệt, muốn về phòng nghỉ trước.”

“À, vậy cậu…”

Tề Mỹ còn chưa nói xong thì Trình Tử Đường đã xoay người rời đi, chẳng thèm để ý đến việc vòng nghe lời nhắn đã kết thúc chưa.

Tề Mỹ từ nhỏ đến lớn đã bao giờ bị người khác lạnh nhạt như thế đâu? Cô ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Trình Tử Đường, trong lòng cũng thấy khó chịu.

Trình Tử Đường có bị bệnh không vậy? Rõ ràng là Thẩm Ưu cứ ở đó nghĩ bậy nghĩ bạ, liên quan gì mà lại trút giận lên cô chứ? Cô hỏi mấy câu thôi mà, không muốn nói thì đừng nói, làm gì mà làm màu thế? Chậc, nghĩ cô tha thiết muốn kết bạn với cô ta chắc? Nếu không phải để kiếm người đồng hành trong chương trình thì loại người giả thanh cao như thế, cô còn chẳng thèm để ý đến!

Nghĩ tới đây, Tề Mỹ không nhịn được mà đảo mắt một cái.

Người tiếp theo nghe lời nhắn là Chung Y Nhân.

Cô đeo tai nghe, bấm nút phát, vài giây sau thì nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên.

Là Tần Chi Ngộ, anh chỉ nói một câu đơn giản: “Bữa tối hôm nay rất vui.”

Từ giọng nói chẳng thể cảm nhận được anh có cảm xúc gì khi nói câu đó, hời hợt như đang nói chuyện phiếm, mang theo sự xa cách và khách sáo.

Chung Y Nhân cố ép bản thân không nghĩ quá nhiều, xác định không còn gì khác thì tháo tai nghe xuống, quay lại chỗ ngồi.

Từ lúc cô đứng dậy đi nghe lời nhắn, ánh mắt của Tần Chi Ngộ đã luôn dõi theo bóng cô. Trong đôi mắt sâu thẳm ấy có một tia mong chờ khó phát hiện. Nhưng khi thấy cô nghe xong mà không có bất kỳ phản ứng gì, anh hơi nhíu mày.

Toàn bộ cảnh tượng ấy đều không qua mắt được Thẩm Ưu. Cô nhớ lại hôm trước trên diễn đàn “Bách khoa tra khảo chuyện xấu thiếu đạo đức”, cô từng thấy nội dung Tần Chi Ngộ để lại lời nhắn cho Chung Y Nhân vào ngày đầu ghi hình, không nhịn được châm chọc trong lòng:

【Hehe, nói mỗi một câu mơ hồ như vậy mà còn mong người ta có phản ứng? Tôi thực sự không hiểu, mấy người đàn ông không mở miệng nổi này thì có gì để mà quắn quéo cơ chứ? Lúc đó chắc não tôi bị cháy thật rồi!】

Hàng mi Chung Y Nhân khẽ run.

Biết được lời nhắn là từ Tần Chi Ngộ, Tề Mỹ lập tức không ngồi yên nổi nữa, nhích lại gần Tần Chi Ngộ hỏi to: “A Ngộ, anh để lại lời nhắn gì cho Chung Y Nhân vậy?”

Cả đám người ngơ ngác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thẩm Ưu cũng ngơ ngác.

【Hả? Cái gì? Câu này cũng hỏi được à? Người ta có để lại lời nhắn cho cô đâu, hỏi lắm vậy làm gì? Nếu dễ nói thế thì chương trình bày ra cái vòng nghe lời nhắn làm gì nữa? Cô là tiểu tam dự bị thì cũng làm ơn giữ chút giới hạn đi, đừng xen vào nhiều quá!】

Tần Chi Ngộ thản nhiên đáp: “Không có gì.”

Tề Mỹ như không nghe thấy lời từ chối đó, cũng chẳng nhận ra Tần Chi Ngộ không muốn chia sẻ, vẫn níu lấy tay áo anh, làm nũng: “A Ngộ, em chỉ tò mò thôi mà~ Nói nhỏ với em đi, em đảm bảo không nói với ai đâu!”

Mọi người: “……”

Hạ Sách Minh há hốc mồm kinh ngạc.

Hả? Hành động này khác gì mấy cô gái ngốc hồi đi học đâu? Hơn nữa ở đây nhiều người như vậy, lại có camera quay, cô ta “nói nhỏ” trước bao người là đang đùa à? Kỳ cục thật đấy!

Thẩm Ưu ngán ngẩm quay mặt đi.

【Chương trình làm ăn kiểu gì vậy? Đã nói là không cho mấy học sinh tiểu học lên sóng rồi, vậy mà còn để một đứa chẳng học hết tiểu học như này xuất hiện làm gì không biết!】

【Đúng là đổi mới tam quan, thủ đoạn khiêu khích cũng quá rẻ tiền rồi đi! Nếu tôi là Chung Y Nhân, tôi sẽ đứng lên tát thẳng vào má trái của cô ta, hỏi một câu: “Tò mò thế sao không đi khám phá bí ẩn vũ trụ luôn đi?”】

Mọi người: Hả?? Tại sao lại tát vào má trái? Cái này còn có quy tắc à?

Hạ Sách Minh định hỏi Thẩm Ưu, thì đã nghe trong lòng cô lẩm bẩm tiếp:

【Rồi sau đó tát thêm một cái vào má phải, bảo rằng: “Bà đây ghét nhất loại người hay tò mò hỏi đông hỏi tây!”】

【Phong cách là phải biết đối xứng, hehe~】

“……”

Không phải chứ, tưởng tượng cảnh đó thấy cũng khá hả hê đấy chứ.

Bàn tay đang đặt trên đầu gối của Chung Y Nhân vô thức siết chặt, cô ngẩng đầu nhìn hai người đang ngồi kề vai nhau.

Tần Chi Ngộ dường như liếc nhìn cô một cái, nhưng lại giống như ảo giác, vì chưa đầy một giây sau anh đã quay đi.

Cô hít sâu một hơi, định đứng lên thực hiện kế sách của Thẩm Ưu, nhưng ngay khoảnh khắc đó, lời của Tần Chi Ngộ vang lên như bùa định thân, khiến cô sững lại.

Có lẽ bị Tề Mỹ làm phiền quá, Tần Chi Ngộ bất đắc dĩ nói: “Chỉ là nói cảm thấy bữa tối hôm nay rất vui thôi, em tò mò cái gì vậy?”

…Anh lại dễ dàng nói ra nội dung lời nhắn sao?

Dù không phải là bí mật gì, nhưng, nhưng nó lại mang ý nghĩa khác.

Chung Y Nhân cụp mắt, lòng nghẹn lại không nói nên lời.

Ấy vậy mà Tề Mỹ còn được nước còn lấn tới, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh: “Thật hả? Chỉ nói mỗi vậy thôi sao? Không nói thêm gì nữa à?”

“Không có.”

Tề Mỹ nhìn anh vài giây, rồi hài lòng cười, gật đầu: “Ồ~ A Ngộ đã nói vậy thì em tin anh!”

Thẩm Ưu nhìn Chung Y Nhân, lại nhìn vẻ mặt đắc ý của Tề Mỹ, cuối cùng quay sang nhìn Tần Chi Ngộ đầy thất vọng.

【Hết thuốc chữa! Tần Chi Ngộ đúng là hết thuốc chữa rồi!】
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện